Cố Tiên Sinh, Ngủ Ngon Full

Chương 27- Cậu không biết anh ta, tại sao anh ta cứ một mực cầm lên tìm cậu?

/817


Chương 27- Cậu không biết anh ta, tại sao anh ta cứ một mực cầm lên tìm cậu?


Câu nói này làm cho Đường Trì có chút buồn cười, cô chỉ hơi nhướng mắt liếc Nghê Tiệp Nhã: "Cậu cảm thấy có quan hệ gì?"

Nghê Tiệp Nhã vốn dĩ đã buột miệng nói ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Đường Trì lúc này, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Có người nói rằng họ nhìn thấy cậu nói chuyện với Chu Linh Thải..."

Vấn đề là, từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến Đường Trì quen biết Chu Linh Thải.

Chu Linh Thải sinh viên của khoa tài chính, gia đình tương đối giàu có, ở trường chơi bời, có nhiều người theo đuổi, về cơ bản thuộc tuýp người làm mưa làm gió được yêu thích ở lứa tuổi này.

Nghê Tiệp Nhã thích Chu Linh Thải cũng không có gì kì lạ. Cô ta cũng biết Hàn Điềm và Chu Linh Thải là một vòng tròn. Chỉ là Hàn Điềm không thích cô ta, cho nên đương nhiên sẽ không đưa cô ta vào vòng tròn của Chu Linh Thải. Bản thân cô ta cũng không có gì quá xuất sắc, cũng không thu hút được sự chú ý của Chu Linh Thải.

Tuy nhiên, Đường Trì ở ký túc xá, trong mắt của Nghê Tiệp Nhã, chính là giống cô ta, thuộc tuýp người không được đẹp. Đường Trì kì thực có ngoại hình không tệ, không làm sao có thể là hoa khôi của khoa. Nhưng cô có tính cách tương đối hay bị ức hiếp, thêm nữa bình thường Hàn Điềm cũng không biểu hiện nhiều sự nhiệt tình, thân thiết với Đường Trì. Nghê Tiệp Nhã đương nhiên nghĩ rằng Đường Trì là cùng một loại người với cô ta.

Bây giờ, Đường Trì đã thu hút sự được sự chú ý của Chu Linh Thải rồi, điều này khiến Nghê Tiệp Nhã cảm thấy rằng sự cân bằng này đã bị phá vỡ.

Trong long cô ta đang bất bình, tự nhiên không nhịn được mở miệng chất vấn Đường Trì là chuyện gì.

"Lời nói có gì không ổn? Lời nói thì nhất định phải có liên quan sao?"

Đường Trì nhìn Nghê Tiệp Nhã, nở nụ cười nửa miệng nhưng ẩn ý rõ ràng: "Tớ không biết cậu ta, chỉ là cậu ta nhờ tớ mang đồ lên cho Hàn Điềm mà thôi."

Hàn Điềm vốn đang nghe, lúc này cô nghe thấy Nghê Tiệp Nhã đang chất vấn Đường Trì, cô ấy nào không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nghê Tiệp Nhã ánh mắt quét về phía Hàn Điềm, Hàn Điềm nhìn cô ta, trên mặt nở nụ cười trêu chọc. Trái tim cô ta thắt lại, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy không phục.

Vẫn luôn cho rằng cô ta với Đường Trì không có khác biệt. Cô ta muốn hòa nhập vào vòng tròng của Hàn Điềm. Dù sao Hàn Điềm cũng là người bản địa, trong nhà có tiền, những người chơi với cô ấy đều là con cháu của một số gia đình người có tiền. Nhà Nghê Tiệp Nhã là một gia đình bình thường, còn không phải thành phố. Hàn Điềm hoàn toàn không muốn dẫn theo cô ta, thậm chí không muốn để ý đến cô ta.

Nếu không phải hai người ở chung ký túc xá, Hàn Điềm có lẽ sẽ càng không để ý tới cô ta.

Hàn Điềm cũng không dẫn theo Đường Trì, nhưng cô ấy thường đối xử với Đường Trì khác Nghê Tiệp Nhã. Hàn Điềm còn đáp lại khi Đường Trì nói, nếu Nghê Tiệp Nhã mở miệng lên tiếng, Hàn Điềm có thể giả vờ như không nghe thấy.

Điều này làm sao có thể khiến Nghê Tiệp Nhã phục đây?

Đương nhiên, cô ta muốn nịnh nọt Hàn Điềm, nhưng Hàn Điềm lại không quan tâm cô ta. Cảm giác oán hận này đương nhiên sẽ được chuyển lên người Đường Trì

Nhất là bây giờ đã biến thành ngọn lửa không tên, Nghê Tiệp Nhã phút chốc có chút lớn tiếng: "Cậu không quen biết cậu ấy, cậu ấy sao khăng khăng tìm cậu đem đồ lên?” 

Kí túc xá bỗng chốc im lặng.

Vẻ mặt của Đường Trì lập tức sững sờ.

Hàn Điềm vừa mở miệng, có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng còn chưa nói ra, Tái Văn Văn đang xem hoạt hình ở đằng kia nhấn nút tạm dừng trên laptop, xoay người lại nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng của Nghê Tiệp Nhã tương đối to rồi, nghe giống như là cãi nhau.

Hàn Điềm cau mày, đi tới, nhìn chằm chằm nghê Tiệp Nhã, mở lời châm chọc: "Liên quan gì đến cậu? Đường Trì đã nói không biết rồi, ma mới biết được Chu Linh Thải làm sao lại tìm cậu ấy? Cậu không đi tìm hỏi Chu Linh Thải ấy, cậu đến hỏi Đường Trì làm cái gì? Làm như ai nợ cậu không bằng? "

Cô ấy nói rất thẳng thắn, cộng thêm người cũng tương đối mạnh mẽ. Vừa nói ra những lời này, Nghê Tiệp nhã cắn chặt môi, nhưng không dám phản bác lại cô ấy.



/817