Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 7

/105


Không lâu sau, giáo sư Lương biến mất sau nữa tiết cũng đã xuất hiện , bảo các nam sinh đi lĩnh đồ ở Đồ Thư Quán.

Đến gần Đồ Thư Quán, cách lớp học có chút xa, lại phải chờ các vị quản lí trong Đồ Thư Quán phân chia nên phải mất thời gian khá lâu mới lĩnh được đồ. Sau khi lĩnh đồ về còn phải mất thêm một khoản thời gian phân phát . Mãi mới chờ đến lúc mọi người kiểm kê lại đồ trên tay, tiểu đội trưởng cũng thống kê được cái nào thiếu cái nào đủ, thời điểm quân huấn phải mặc trang phục sặc sỡ tới trường học.

Tất cả mọi chuyện đều xử lý rất tốt, cũng là sắp tan học. Các nữ sinh trải qua đúng là thanh nhàn, mà các nam sinh trước thì chạy đến Đồ Thư Quán ôm một đống đồ lên lầu bốn, sau lại chạy đến chỗ phân phát kiếm đủ số lượng đồ bị thiếu, bình thường không có chú trọng rèn luyện thân thể lúc này đều nằm nhoài trên bàn, mệt như chó chết.

Nghe ở phía sau —— xác thực là truyền đến nhiều tiếng thở dốc do mệt mỏi, Thiển Thiển sờ sờ túi sách bên cạnh —— để tránh cho cô đi tới đi lui có thể bị bệnh, anh trai thong thường sẽ cho cô một ít kẹo để trong túi.

Từ trong túi lấy ra vài viên kẹo, Thiển Thiển xoay người, hướng về những người mặt đỏ do mệt chỉ ngoại trừ Lục Diệp, mở to ướt nhẹp con mắt, nghiêm túc nói rằng: "Khổ cực các bạn, mời các bạn ăn kẹo."

Lục Diệp nhìn viên kẹo một chút sau đó đưa tay tiếp nhận, ôn hòa nói: "Cảm ơn."

Mà người ngồi cùng bàn nhưng đối với Thiển Thiển dùng kẹo lấy lòng biểu thị rất ghét bỏ, cậu ta dùng ngón tay cái cùng ngón áp út bốc lên cái viên kẹo nhỏ đưa đến trước mắt đánh giá một lúc, sau đó để lại trên mặt bàn, hướng về phương hướng của Thiển Thiển đẩy một cái, bĩu môi nói: "Kẹo sao? Tôi không thích ăn kẹo, mấy cái này chỉ có đàn bà con gái thích ăn."

Thiển Thiển nhìn viên kẹo bị trả về, lại nhìn cái người hai tay khoanh lại lót sau gáy, hai chân tréo nguẩy dựa vào chỗ tựa lưng trên, một mặt "Không sai đàn ông chân chính là như thế mới không gì lạ : không thèm khát những loại đồ ăn vặt này" vẻ mặt nam sinh, nháy mắt một cái, có chút mờ mịt —— trước đây cô sinh bệnh ăn không vô, anh trai sẽ ăn kẹo cùng cô, sau đó cặn kẽ mêu tả lại mùi vị cho cô, cô nghe nghe, liền sẽ giác đến trong miệng của chính mình cũng thật giống có mùi vị lên.

Nhìn thấy Thiển Thiển ngây người, Lục Diệp còn tưởng rằng là người ngồi cùng bàn không nể mặt mũi từ chối đả kích cô, lúc này nhíu mày, khóe mắt cấp tốc treo lên băng sương, khiến cho nụ cười lúc nãy liền trở nên ác liệt, cậu quay đầu, nhìn cái người hoàn toàn không biết chính mình đã thương tổn tư tưởng của một cô gái, đôi mắt đen kịt càng lộ ra mấy phần tà khí, nói từng chữ từng câu: "Cậu không thích ăn, có thể cho tôi."

Tiếng nói của hắn không nặng không nhẹ, nhưng lạnh đến mức có thể làm người khác rùng mình.

Ở dưới ánh mắt bức người đó, nam sinh trong chốc lát liền cảm thấy trên trán có mồ hôi lạnh dần dần chảy ra, hắn không tự chủ được địa thu hồi tay lót ở sau gáy giao hòa đặt ở trên bàn học, hai chân cũng không dám để lung tung, thẳng người đoan đoan chính chính mà ngồi, từ con ngựa hoang kiêu căng khó thần liền biến thành mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Thấy cậu ta trở nên thành thật, Lục Diệp hừ lạnh một tiếng, cậu ta không muốn lấy kẹo, quay đầu liền cấp tốc thay đổi vẻ mặt lúc nãy, âm thanh cũng nhu hòa đến khó mà tin nổi hỏi Thiển Thiển: "Cái này cậu ấy không muốn, mình có thể cầm được không?"

Thiển Thiển gật gù, cô tựa hồ không hề có một chút cảm giác nào về không khí áp lực trên người Lục Diệp mới tản mát ra vừa nãy, nói rằng: "Nếu như cậu thích, vậy thì cầm đi... Ngược lại nhà tớ còn có rất nhiều."

Sau đó cô hướng mặt về phía nam sinh có tư thế ngồi tiêu chuẩn có thể in được trên sách, một mặt áy náy nói rằng: "Xin lỗi nha, bởi vì ca ca tớ cũng thích ăn kẹo vì lẽ đó... Nên tớ mới hỏi trước một chút là cậu có thích ăn kẹo hay không, rất xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy."

"Bá" một hồi,ánh mắt như đèn pha của Lục Diệp lại quét tới.

Nam sinh lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Không sao không liên quan, vừa rồi là tớ quá không biết nói chuyện —— cái kia, kỳ thực là tớ khi còn bé ăn kẹo quá nhiều nên bị sâu răng, nhìn thấy nha sĩ liền khóc , cho nên đối với tất cả loại đồ ngọt điều nảy sinh tâm lý, không nói gạt cậu hiện tại tớ đánh răng một ngày năm lần, không làm vậy tớ liền cả người không thoải mái. Bởi vì loại lý do này thực sự thật không tiện nói ra khỏi miệng vì lẽ đó tùy tiện nói bậy một chút, cậu không nên để trong lòng."

Thiển Thiển bỗng nhiên tỉnh ngộ đầu gật gù, đồng tình nói: "Hóa ra là như vậy , tớ biết rồi, yên tâm đi, sau này tớ sẽ không mời cậu ăn đồ ngọt."

Nam sinh cười gượng hai tiếng.

Thiển Thiển xoay câu chuyện một cái, đối với Lục Diệp nói rằng: "Lớp trưởng, cái kia…cậu không phải là muốn ăn hết hai viên kẹo luôn chứ —— vạn nhất hư răng thì làm sao bây giờ?"

Lục Diệp được quan tâm liền thích ý,tâm tư nhộn nhạo.

Trong chốc lát chuông tan học liền vang lên, Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn tới thời điểm, Nhạc Kỳ Sâm cũng đã xuất hiện ở cửa phòng học, hướng về bạn học cũ cùng những người bạn mới nói lời từ biệt giọng điệu cũng nhẹ và nhanh hơn rất nhiều: "Đường Đường, Văn Văn, Như vân còn có tiểu đội trưởng, buổi chiều gặp lại."

Ba nữ sinh cũng không hẹn mà cùng nhau nói một câu tạm biệt.

Lục Diệp trả lời hơi hơi chậm nửa nhịp, thanh âm ôn nhu cùng bề ngoài lạnh nhạt rất không tình nguyện đáp, cũng vì vậy nên có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Ba nữ sinh có cảm giác trong lòng đối diện một chút, đều từ đối phương trong mắt nhìn thấy nghi vấn.

Nhưng cái này…liền tạo ra một đống nghi vấn đây hả? ——

Hạ Văn: Tớ luôn luôn cảm thấy "Văn Văn" xưng hô này dường như không phù hợp với tớ cho lắm, dù cho là ba mẹ cũng gọi tớ như thế tớ nổi da gà, nhưng tại sao từ Thiển Thiển trong miệng gọi ra, tớ nghe liền cảm thấy rất thoải mái đây?

Lâm Nhược Vân: Một sớm bên trên xuống tới cũng không thấy Thiển Thiển cùng Lục Diệp đã nói mấy câu nói a, như vậy vấn đề đến rồi —— Thiển Thiển đến cùng là làm sao ở ba người chúng ta dưới mí mắt cùng Lục Diệp thục đến có thể lẫn nhau nói lời từ biệt mức độ?

Giang Đường: Luôn cảm thấy Lục Diệp người này tựa hồ đối với Thiển Thiển có mang một loại ý đồ, đây rốt cuộc có phải cảm giác của tớ sai lầm hay không?

Mà người phía sau Lục Diệp đang bị mọi người chú ý cũng có chính mình tiểu tâm tình: Tại sao gọi các nàng ba cái chính là gọi tên, gọi bản thân chính là gọi "Tiểu đội trưởng" ?

Tiểu đội trưởng đại nhân biểu thị rất không vui.

Một đường cùng anh trai chia sẻ các bạn học, Giang Đường cùng mình chung lớp, trưa hôm nay nhận thức vài cái bạn mới, trong truyền thuyết học thần Lục Diệp an vị ở phía sau cùng bản than nói chuyện, Thiển Thiển cùng Nhạc Kỳ Sâm liền đến nhà.

Đã ăn cơm trưa Thiển Thiển liền lăn tới trên giường ngủ trưa, nửa giờ sau, Nhạc Kỳ Sâm đến gõ cửa gọi cô rời giường.

Dưới sự giúp đỡ của mẹ mặc thẳng tắp trang phục sặc sỡ, Thiển Thiển tinh thần chấn theo sát anh trai cùng ra ngoài.

Đi tới lớp học, phóng tầm mắt nhìn một kiểu trang phục sặc sỡ, các nam sinh đều lười nhác quen rồi, quần áo cũng ăn mặc lung ta lung tung, nên đâm ra vạt áo không bỏ vào đai lưng, nên cổ áo cũng không được ngay ngắn, chỗ nên để quân hàm thì không để, một đội phái binh loạn cả. Các nữ sinh đúng là ăn mặc chỉnh chu hợp quy tắc, làm cho trang phục màu xanh thẫm trở nên nổi bật, tạo cảm giác tươi mới như nụ hoa mới nở, còn mang theo trong veo giọt sương.

Thời điểm Thiển Thiển đi vào Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân đã ngồi tại chỗ, ba cô gái mặc vào trang phục sặc sỡ mỗi người mỗi vẻ: Nụ cười sang sảng Hạ Văn hai chân tréo nguẩy, lẫm lẫm liệt liệt ngồi, tóc buộc kiểu đuôi ngựa vừa vặn có thể đem mũ kẹp lại, nhiều hơn mấy phần anh khí; vùng sông nước ngọc bích bình thường Lâm Nhược Vân sính sính Đình Đình đứng, dáng người tinh tế ôn nhu, tóc thật dài vén sau tai, gò má chăm chú xem ra cực kỳ ôn nhu uyển; tóc tùm la tùm lum Giang Đường ngồi ở trên băng ghế, trước mặt mở ra tấm gương, cô quay về tấm gương nhìn chung quanh một phen, lại đem mũ trong tay đắp ở trên đầu, cố gắng đem toàn bộ tóc nhét vào trong mũ, nhe răng trợn mắt dáng vẻ ngược lại cũng có một phen rất khác biệt đáng yêu...

Nhìn cô nàng nhét đến vô cùng khổ cực, Thiển Thiển vội vàng tiến lên đáp lấy tay, hai người dằn vặt có tới sáu, bảy phút, Giang Đường mới coi như thoả mãn tạo hình của chính mình, cô tiện tay kéo tay Thiển Thiển tiến đến chính mình bên mép, vang dội ở cô trên mu bàn tay "Ba" một cái.

Lục Diệp nghe được âm thanh nhìn sang thời điểm, Giang Đường chu chu mỏ mới đưa đem từ Thiển Thiển trên mu bàn tay rời đi, nhưng nàng không chỉ có không có lập tức buông tay Thiển Thiển ra, còn tiếp theo đem một cái tay khác cũng đáp đi tới, rất có khiêu khích tính đem dấu tay Thiển Thiển toàn bộ sau đó, cô làm ra sắc mị mị vẻ mặt nói rằng: "Oa, đây là nhà ai Hoa cô nương tay nhỏ? Lại hương lại nhuyễn, cùng mới ra oa đậu hũ non như thế... Không bây giờ muộn đừng về nhà, tiểu gia dẫn ngươi đi khoái hoạt khoái hoạt?"

Vẻ mặt của nàng, động tác, ánh mắt đều rất đúng chỗ, ngoại trừ Lục Diệp bên ngoài quần chúng vây xem đều không nhịn được cười.

Thiển Thiển nhưng rất không phối hợp địa rút tay về, sát phong cảnh địa nói rằng: "Đường Đường nếu như từ nay về sau ngươi tiến vào không phải nữ xí mà là nam xí ngủ không phải nữ tẩm mà là nam tẩm... Ta liền tin tưởng ngươi là 'Tiểu gia' ."

Thấy thế, Lục Diệp trong nháy mắt đó cương lạnh hạ xuống biểu hiện thoáng ấm lên.

Bị nước lạnh giội lạnh thấu tim Giang Đường bĩu môi, bỏ qua tay Thiển Thiển, một bên na băng ghế cho Thiển Thiển nhường ra một con đường một bên lắc đầu thở dài nói: "Thật không tư tưởng... loại ngốc như cậu này không rõ phong tình , cũng không biết cái nào năm cái nào mới có thể đem mình chào hàng đi ra ngoài, chà chà, tớ thật vì chuyện đại sự cả đời cậu mà lo lắng."

"Tớ mới mười lăm tuổi, tại sao muốn vội vã đem mình chào hàng đi ra ngoài?" Thiển Thiển đi vào, không lưu ý lắm nói rằng, "Trước đây mẹ tớ đều là lo lắng thân thể tớ không tốt sẽ không ai muốn, có điều cha tớ nói không ai muốn cũng được, vừa vặn ông ấy có dự định nuôi tớ cả đời. Anh trai nói nếu như ba không nuôi nổi tớ anh ấy liền nuôi tớ. Vì lẽ đó Đường Đường... Cùng với lo lắng cho chuyện đại sự cả đời của tớ, không bằng lo lắng cho chính cậu?"

Giang Đường: "..." không phải là cô không muốn mà cô đang tìm kiếm đó nha.


/105