Chuyện: U Minh Quái Đàm

Q.2 - Chương 19 - Chương 19

/64




Một tháng sau.

Bầu trời âm u, mưa phùn lất phất rơi xuống. Trong quán cà phê yên lặng, sáng sủa truyền đến tiếng hát khe khẽ, không khí ấm áp mà thanh nhã.

Người phục vụ đứng ở cửa tiếp khách liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai vị khách đang đi tới, nhanh chóng tiến lên một bước, mở cửa kính ra, lễ phép đưa hai vị khách tới vị trí gần cửa sổ.

“Hai vị uống gì?” Người phục vụ hơi cúi người hỏi.

“Cho tôi một ly cà phê, còn cháu...” Nhiếp Minh hỏi Tống Vũ ngồi ở phía đối diện, “Cháu muốn uống gì?”

“Nước cam đi.” Tống Vũ ngẩng đầu nói với người phục vụ.

“Được, xin hai vị chờ một chút.” Người phục vụ rời đi.

Không tới năm phút sau, cà phê và nước cam đã được đưa đến tay Nhiếp Minh và Tống Vũ.

Nhiếp Minh uống một hơi hết nửa cốc cà phê, lại thở dài một hơi, nhìn Tống Vũ.

Hai tay Tống Vũ cầm cái cốc, cúi đầu, xoay tới xoay lui cái cốc.

Im lặng vài phút, Nhiếp Minh mở miệng nói: “Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc.”

Tống Vũ vẫn đang cúi đầu, mặt không chút thay đổi gật gật.

Nhiếp Minh lấy tay nâng cằm cậu bé lên, nhìn Tống Vũ nói: “Bây giờ mọi chuyện đều đã qua, tại sao cháu vẫn trầm mặc như vậy?”

Tống Vũ khẽ lắc đầu: “Cháu giả vờ bị tự kỷ đã sáu năm, cháu thấy có lẽ tính cách của cháu cũng thật sự đã biến thành như vậy.”

“Sau khi đến Tống gia, cháu mất bao lâu mới phát hiện ra bí mật của Tống Tĩnh Từ?” Nhiếp Minh hỏi.

“Có lẽ là chưa tới nửa năm. Trong lúc vô ý cháu đã thấy cô ta nghiên cứu phương thức chuyển kiếp, đồng thời cũng phát hiện thực ra cô ta chính là người đã đầu thai chuyển kiếp. Thế nhưng, lúc ấy Tống Tĩnh Từ cho rằng cháu là một đứa trẻ, hoàn toàn không có chút phòng bị gì với cháu, cũng hoàn toàn không biết cháu đã phát hiện ra bí mật của cô ta.”

“Cho nên cháu liền giả vờ không biết, cũng giả vờ mình mắc chứng tự kỷ để khiến cô ta thả lỏng cảnh giác với cháu, có đúng không?”

“Cháu còn có thể làm gì khác nữa?” Tống Vũ cười khổ nói, “Nếu cháu không làm như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ giết cháu giống như giết cha mà thôi.”

“Nói như vậy, đối với cái hôm mà luật sư Tống bị giết hại, cháu đã đoán được hung thủ có thể chính là Tống Tĩnh Từ?” Nhiếp Minh nói, “Vì sao cháu không nói những việc này cho cảnh sát?”

Tống Vũ nhìn Nhiếp Minh: “Chẳng lẽ chú cho rằng cảnh sát sẽ tin lời một đứa trẻ hơn mười tuổi sao? Bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là một câu chuyện khoa học viễn tưởng, còn cháu thì hoàn toàn không có bất kì một chứng cứ gì để chứng minh cho lời nói của mình.”

“Nhưng chú vẫn có chút chưa hiểu.” Nhiếp Minh nói, “Cháu biết rõ rành rành bí mật của Tống Tĩnh Từ, cũng có thể đoán được cô ta xem cháu như mục tiêu tiếp theo để chuyển kiếp. Sáng hôm đó, tại sao cháu vẫn để cho cô ta dẫn mình đến căn nhà trắng kia, sau đó lại ngoan ngoãn nằm trên giường phối hợp với ‘Nghi lễ đầu thai’ của cô ta?”

“Cô ta cho cháu uống một ly nước trái cây chứa thuốc ngủ, nhưng cháu đã sớm đoán ra được cô ta muốn làm gì, cho nên chỉ giả vờ uống hết, cũng giả vờ nằm ngủ ở trên giường.” Tống Vũ nói, “Hôm đó nếu chú không đến, tất nhiên cháu sẽ tìm cơ hội để chế ngự cô ta.”

Nhiếp Minh lắc đầu nói: “Chú thật sự rất khó tin, cháu chỉ mới mười bốn tuổi mà lại có thể bình tĩnh xử lý việc này như vậy?”

Tống Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một việc mà cha mẹ cháu, kể cả Tống Tĩnh Từ cũng không biết.”

“Việc gì?”

“Cháu đã làm trắc nghiệm chỉ số thông minh, IQ của cháu là 150.” Tống Vũ bình tĩnh nói.

“150!” Nhiếp Minh kêu lên thán phục, “Điều đó có nghĩa là - cháu là một thiên tài!”

Tống Vũ nhíu mày: “Cháu hoàn toàn không dám cho ai biết chuyện này. Nếu không, Tống Tĩnh Từ chắc chắn sẽ đoán được cháu đã phát hiện ra bí mật của cô ta - nếu vậy chỉ sợ cháu sẽ không sống được đến ngày hôm nay.”

Nhiếp Minh có vẻ đăm chiêu gật gật đầu: “Đúng là vậy thật.”

“Dù thông minh thế nào thì cháu cũng chỉ có mười bốn tuổi.” Đột nhiên sắc mặt của Tống Vũ liền ảm đạm, “Cha mẹ cháu đều đã chết, cháu còn tự tay nổ súng bắn chết chị gái mình - chú có biết không? Trong nháy mắt khi nổ súng đó, cháu cảm giác cháu đã mất đi toàn bộ. Trong đầu cháu ‘ong’ lên một tiếng, sau đó liền ngất đi - thân thể của hắn ta dù sao cũng là của chị cháu!”

Nói tới đây, Tống Vũ liền có chút xúc động, nước mắt theo hốc mắt cậu bé chảy xuống.

“Được rồi, được rồi,” Nhiếp Minh vỗ bả vai Tống Vũ, an ủi, “Tất cả đều đã qua rồi, cháu nổ súng giết chết cô ta cũng chỉ là để cứu người, là vô tội. Hơn nữa, may là ngày đó cháu tỉnh lại rất nhanh, sau đó báo cảnh sát, nếu không thì chú có lẽ cũng sẽ chết vì mất quá nhiều máu. Cháu đã cứu chú, Tống Vũ, cám ơn cháu.”

Tống Vũ ngẩng đầu, đôi mắt nén lệ nhìn về phía Nhiếp Minh, khiến cho người khác sinh lòng thương xót.

Qua một lúc lâu sau, cảm xúc của Tống Vũ mới ổn định một chút, nói: “Cảnh sát chạy tới căn nhà trắng, phát hiện ra máy đầu thai, chú cũng giao cuốn sổ lại cho cảnh sát, vậy bí mật này... đã bị công khai rồi sao?”

Nhiếp Minh lắc đầu: “Cảnh sát giao máy đầu thai cùng cuốn sổ cho Cục an toàn quốc gia, trở thành tài liệu cơ mật để bảo tồn, chắc sẽ không công bố với hậu thế đâu. Về phương pháp đầu thai, giống như hi vọng năm đó của ông nội Vu Thành vậy, nó đã vĩnh viễn bị niêm phong rồi cất vào kho rồi.”

Tống Vũ gật đầu nói: “Như vậy là tốt nhất, hi vọng từ nay về sau sẽ không còn người nào biết về việc ‘Đầu thai’ này nữa

/64