Chuyên Sủng

Chương 61 - Chương 53

/62


Editor: Sakura Trang

Tiểu cô nương áo xám thở phào một cái, buông bút lông, Cuối cùng cũng viết xong, a, mệt mỏi quá. Xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn thời gian ngoài cửa sổ, mặt tiểu nha đầu giãn ra, Nha nha! Vẫn còn một chút thời gian để chơi đâu

Đang nói chuyện, liền nhanh chóng nhảy dựng lên, Nương, nương, con làm xong bài tập rồi!”

Xông vào buồng trong thật nhanh, tiểu nha đầu không quan tâm cầm trong tay bài tập đưa cho nương đang vùi ở trong lòng cha, vẻ mặt là vui không nhịn được, nhưng đồng thời cũng cố gắng duy trì một chút quy củ --- trước mặt nương của nàng, dù thế nào nàng cũng không dám quá mức thô lỗ, nương nàng không tốt tính như cha đâu!

Viết xong?” Thiếu phụ nhẹ nhàng nhíu mày, nhận lấy tập giấy trong tay nữ hài, nhìn chăm chú một lúc, mới gật đầu, cũng không tệ lắm, vậy đi chép lại một lần sách giáo khoa đi.

Hả?” Nữ hài khiếp sợ ngẩng mạnh đầu nhìn một cái, sau đó cúi đầu, đáng thương, Nương...

Nghiêm phạt vì con không làm bài tập mà lại chạy ra ngoài chơi, tất nhiên, còn có cả việc con giám lấy thứ mà cha con cho mang đi giấu nữa. Thứ thiếu phụ nói đương nhiên là chỉ cái túi cát.

Tiếng nói vừa dứt, không ngoài dự liệu cơ thể nam nhân đang ôm thiếu phụ cứng một chút.

Tiểu nha đầu bỉu bỉu môi, mắt to mang theo ánh nước, xin giúp đỡ liếc về phía cha của nàng.

Nam nhân bị nhìn cẩn thận ngắm nữ tử trong ngực, lại nhìn nhìn một chút nữ nhi bởi đồ vật mà bản thân len lén làm cho mà bị hại thảm, cuối cùng quyết định mở miệng, Phong Nhi, coi như thôi, tiểu hài tử đều thích chơi mà. Do dự một chút, rụt cổ một cái, Làm đồ vật cho con, cong không nói cho nàng biết, đều là ta sai... Không liên quan đến tiểu hài tử...

Nữ tử ngẩng đầu nhìn tướng công nhà mình đang nhìn mình, cười đến ngọt ngào, Ha ha, Thư Nhi thật sự là bênh khuê nữ đâu ~

Nam nhân run lên một cái, lấy lòng ôm nữ tử càng chặt hơn, lại rụt cổ một cái, một bộ dáng mặc cho xử lí.

Nữ tử được gọi là Phong Nhi nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, liếc nhìn bộ dáng nhỏ mê người của tướng công nhà mình, cười càng thêm sáng lạn, xoay đầu nói, Niệm Niệm, con đi ra ngoài chơi đi!” Đang nói chuyện, nhẹ nhàng gảy gảy tóc dưới đầu nam nhân, Nương và cha ngươi còn có chuyện muốn làm, con đi chơi càng xa càng tốt, nếu còn nghe trộm như lần trước, cha con sẽ càng gặp thêm phiền phức đó!”

Nữ hài run lên, trong nháy mắt nước đều sắp chảy ra, không suy nghĩ nói, Nương, nương, nương con cũng không dám nữa, người đừng phạt cha có được hay không? Nương phạt con, ừ, phạt con có được hay không?”

Lần trước chính là như vậy, cha vì nàng mà làm cho nương không vui, nàng đứng ngoài phòng nghe trộm, kết quả lại có thể nghe được cha luôn luôn kiên cường, dù đổ máu cũng không khóc lại bị nương phạt hình như rất đau, vẫn luôn kêu.

Rõ ràng chính là lỗi của nàng, không nên phạt cha mà!

Nương! Nghĩ lại càng thấy khó chịu, nữ hài nhào qua, cẩn thận nắm góc áo nữ tử, Nương... Con --- vốn còn muốn biện giải, lại không ngờ bị nương nhà mình vỗ một cái lên đầu, Chưa nói muốn phạt cha ngươi. Nữ tử buồn cười lắc lắc đầu, Chỉ là muốn nói với cha con một ít chuyện.

Niệm Niệm cũng muốn nghe. Mặt nhỏ tràn đầy đề phòng, tiểu nha đầu chỉ sợ nương đáng sợ của mình bắt nạt cha ôn nhu.

Nữ tử nhíu mày, giọng nói hơi mang theo, ảo não, Con lại không đi chơi đùa nữa sao?”

Không đi!” Đầu nhỏ kiên quyết lắc đầu.

Tốt lắm, đi chép sách đi!” Nữ tử rất bình tĩnh, nhìn mặt nữ hài trong nháy mắt nhăn thành bánh bao.

Một bên nam nhân buồn cười nhìn nữ nhi vĩnh không đấu lại mẹ của nàng, cẩn thận cúi đầu quan sát vẻ mặt của thê chủ nhà mình, liền dỗ dành, Mẹ ngươi rất ít phạt cha, yên tâm đi chơi đi!”

Nhưng mà.... Tiểu nha đầu nhìn nam nhân, vẻ mặt lo lắng, thẳng đến -- nữ tử quyết đoán xoay người, ấn môi lên mặt của tướng công nhà mình.

Cơ thể nhỏ của nữ hài đột nhiên cứng đờ, sau đó nhanh chóng xoay người, Nương, cha, con đi ra ngoài chơi đây!”

Hừ! Tiểu nha đầu không có mắt. Nữ tử cười khẽ một tiếng, xoay người lại, tươi cười có chút... tự đắc, Thư Nhi, lúc nào chàng khâu cho tiểu nha đầu kia túi cát vậy? Sao ta không thấy chứ?”

Nam nhân cúi đầu, trong lòng một mặt yên lặng ủy khuất, Đó là chút vải thừa sau


/62