Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 87 - Chương 84

/179


Mộ Dung Thư trả lời: Không có đối thủ cạnh tranh, bọn họ tất nhiên không chịu mua bán lỗ. Qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục giá gốc, đến lúc đó khách hàng của bọn họ sẽ không bằng lòng, không quá ba đến năm ngày, bọn họ sẽ mất khách, chúng ta cần phải thực hiện thủ đoạn phản kích ngay lúc đó.

Tiết chưởng quỹ hai mắt sáng ngời, rốt cục cũng hiểu rõ suy nghĩ của Mộ Dung Thư, lập tức liền mười phần bội phục, thái độ so với trước kia còn cung kính thêm ba phần, nói: Mấy ngày nay, nô tài luôn canh chừng động tĩnh của đối phương, chờ hai ba ngày nữa, họ khôi phục giá gốc, liền đưa hàng bán ra. Nhưng nô tài còn chưa rõ, Vương phi muốn hai phủ đệ cùng một ngàn gánh lương thực để làm gì?

Khi mở cửa hàng buôn bán lại, tìm người sắp xếp một cái bàn thật cao, trên bàn treo những bức tranh đẹp nhất vẽ hai tòa phủ, đồng thời đem một ngàn gánh lương thực đặt một bên. Trên bảng hiệu cửa hàng dán một câu: 'khi đến đây mua hàng hóa, chỉ cần tiêu trên một trăm lượng sẽ được một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng. Phần thưởng cao nhất là một tòa phủ đệ xa hoa, cùng với lương thực quý giá. Mộ Dung Thư cẩn thận dặn dò.

Giải thưởng? Chỉ cần một trăm lượng đã có thể có được một tòa phủ đệ? Đây là mua bán lỗ vốn, Vương phi. Tiết chưởng quỹ nghe vậy vội vàng la lên.

Mộ Dung Thư mỉm cười, phất tay, Không phải tất cả mọi người đều có thể trúng thưởng. Chỉ có hai tòa phủ đệ một lớn và một nhỏ, mọi người đều phải dựa vào vận may, ai trúng được thì của người đó. Không có gì tốt hơn cái này, ta tin khách hàng nào cũng thà tốn một trăm lượng để đổi lấy một tòa phủ đệ.

Thì ra là thế. Tiết chưởng quỹ gật đầu, nghĩ tới số hàng hóa có trong mười cửa tiệm, Hàng đang tồn trữ đều có thể bán ra ngoài, lợi nhuận đạt được nhiều hơn so với hai tòa phủ đệ cùng một ngàn gánh lương thực! Không thể tưởng tượng được Vương phi lại có thể nghĩ ra phương pháp hay như thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi!

Làm một cái hòm sắt, sau đó khoét một cái lỗ ở trên sao cho tay người có thể lọt qua được. Bên trong bỏ vào những tờ giấy, viết tên phần thưởng lên vài tờ. Một ngàn gánh lương thực tách ra thành một trăm phần, mỗi phần có mười gánh. Nếu không trúng được phủ đệ cùng lương thực, người mua còn có thể có được vài món quà tặng đáng giá khác, hoặc có thể dùng ít ngân lượng của mình đổi lấy một gánh lượng thực. Như vậy nếu người mua không rút trúng được giải thưởng lớn họ cũng sẽ vui vẻ ra về. Mộ Dung Thư cười nói.

Tiết chưởng quỹ gật đầu, vội lấy giấy bút ghi lại lời Mộ Dung Thư.

Vâng, Vương phi nói rất đúng.

Nhưng phần thưởng là tòa phủ đệ thì không thể viết nhiều, mỗi tòa lớn cùng nhỏ chỉ viết một tờ giấy. Mà phần thưởng nhỏ thì có thể viết nhiều hơn. Chỉ cần có người rút trúng thì phải bỏ tờ giấy đó đi không thể dùng lại nữa. Mộ Dung Thư trầm giọng dặn dò.

Nô tài hiểu rồi. Tiết chưởng quỹ gật đầu đồng ý tỏ vẻ đã hiểu. Cách này thật tốt, trước đây chưa từng có người áp dụng nên mọi người sẽ rất nóng lòng muốn thử. Dù sao chỉ cần bỏ ra một trăm lượng mua hàng thì đã có cơ hội đạt được tòa phủ đệ xa hoa tinh xảo rồi!

Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu, tiếp theo lại dặn dò Tiết chưởng quỹ phải chú ý những thứ quan trọng khác, sau đó thương lượng chi tiết một ít việc.

Hôm sau, khi vừa ăn xong điểm tâm, Tiết chưởng quỹ phái người đến báo rằng đối phương đã khôi phục giá gốc. Sau khi thăm dò quả thật có người oán hận, mà họ chỉ nói vài câu trấn an cho có. Trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng của Đỗ gia lan rộng khắp đường lớn, thậm chí còn phái người tìm đến Tiết chưởng quỹ, muốn dùng giá thấp thu mua cửa hàng. Kết quả có thể nghĩ ngay, Tiết chưởng quỹ lập tức cự tuyệt.

Hai ngày sau, cửa hàng một lần nữa khai trương, hàng hóa bày ra mười phần đầy đủ hết. Mộ Dung Thư lại sai người nhắc nhở Tiết chưởng quỹ, toàn bộ hàng dự trữ bán xong không cần mua tiếp.

Nàng đã sớm tính toán, mười cửa tiệm này ngày sau cũng không có cơ hội kinh doanh nữa. Trong mắt nàng lóe sáng, bên môi tươi cười thêm mấy phần, chỉ hy vọng Đỗ gia thức thời một chút, đừng đi nhầm đường, làm uổng công nàng đã tính kế.

Lát sau, Thẩm Trắc phi đã đến. Bảy ngày nữa chính là sinh nhật của nàng ta, hàng năm tiệc sinh nhật đều được tổ chức trong phủ. Mấy ngày nay nàng ta rất bận rộn, không nghĩ được là nàng lại đến Mai viên.

Ánh mắt Mộ Dung Thư nhu hòa nhìn Thẩm Trắc phi, sau vài ngày không thấy, nàng ta gầy đi rất nhiều! Nhớ đến lúc nàng ta thê thảm, rưng rưng chạy đi, chỉ sợ gầy nhanh như vậy không phải bởi vất vả bố trí, mà là vì Vũ Văn Mặc?

Nói đến Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư kiềm chế tươi cười. Nghe Hồng Lăng nói Vũ Văn Mặc đã nhiều ngày ra vào triều đình, trong thư phòng nến thắp sáng đến đêm khuya mới tắt, ngày hôm sau trời còn chưa sáng cũng đã xuất phủ.

Kết quả đã xảy ra chuyện gì khiến hắn không để ý đến thương thế mà không ngừng làm việc như vậy? Nàng không tự chủ nhíu mày, việc này đâu có quan hệ với nàng?

Mộ Dung Thư không thể ngờ, kế hoạch mà nàng thực hiện




/179