Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi

Chương 3.1: Cả nhà không biết xấu hổ.

/3109


Chương 3.1: Cả nhà không biết xấu hổ.
“À! Tiếng “anh rể” của con, cũng không dễ dàng gọi ra như vậy đâu”. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Tịch Trạch, cười lạnh một tiếng.
“Hiểu Nguyệt, xem em kìa, đương nhiên sẽ chuẩn bị bao lì xì rồi, em xem em vẫn bướng bỉnh như trước đây vậy”. Đây là lời Bạch Vân Khê nói, rõ ràng mọi chuyện đều đã xảy ra, mà cô ta còn có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Cô thật sự rất khâm phục diễn xuất của Bạch Vân Khê, tài giỏi như vậy, hẳn là nên nhận được giải nữ diên viên chính xuất sắc nhất, nếu không thì có lỗi với nụ cười của cô quá.
“Con bé này, không có quy củ, Tịch Trạch con đừng để ý. Nào, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi!”. Tần Lệ thấy cảnh tượng xấu hổ, nhanh chóng mời mọi người ngồi xuống, lúc quay đầu lại thì hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt không cho là đúng, tình huống như vậy cô đã sớm quen rồi.
Chẳng qua tiếc cả bàn đồ ăn ngon, nhìn những món bình thường mình thích ăn, nhưng bởi vì có hai người đáng ghét mà lãng phí.
Giờ phút này, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, dường như không khổ sở như mình tưởng tượng, như thể cả người đều đã giải thoát.
“Hiểu Nguyệt, con xem, Vân Khê đã sắp đính hôn rồi, mẹ con đã ra đi từ sớm, cha con lại như vậy, thím có trách nhiệm chăm sóc con. Con cũng trưởng thành rồi, năm nay cũng 22 tuổi rồi, nên lập gia đình thôi. Thím với chú con xem xét giúp con được một người, cũng không tệ lắm, tuy tuổi hơi lớn, nhưng người ta giàu có, con gả cho người ta, nhất định sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay như cục cưng, thím đã gọi điện thoại nói chuyện rồi, khách sạn quốc tế Minh Đỉnh, tám giờ tối mai, chúng ta cùng ăn bữa cơm, quyết định hôn sự này”.
Bạch Hiểu Nguyệt nặng nề để đôi đũa trong tay xuống, nhìn bà thím ngồi đối diện mình: “Thím à, bây giờ con đã trưởng thành rồi, yên tâm, con sẽ không để thím nuôi con đâu”.
“Con không cần nuôi, thế cha con cũng không cần nuôi à, tiền thuốc men mỗi ngày trôi đi như nước chảy, cho dù công ty là cái kho vàng thì cũng sẽ bị móc sạch. Nói thật với con, công ty bây giờ đang đối mặt với nguy cơ, giám đốc Lưu người ta khó khăn lắm mới bằng lòng hợp tác với chúng ta, chỉ cần con gả qua đó, việc này sẽ thành công. Tuy Tịch Trạch là chồng sắp cưới của chị con, nhưng không thể quá mức với chúng ta, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thím chỉ thông báo với con một tiếng. Mấy năm nay con cũng ăn của nhà chúng ta không ít, đến lúc nên báo ân rồi”.
Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì, đưa mắt nhìn về phía chú mình, thấy ông ta bất đắc dĩ thở dài, để đũa xuống nói: “Hiểu Nguyệt, chú thật sự không đủ sức, nếu chuyện này không giải quyết, e rằng cha con…”.
“Cho nên, con nên gả cho người ta, gả cho ông già, đúng không?”. Bạch Hiểu Nguyệt phừng phừng lửa giận, bình thường thím đối xử với cô thế nào, cô cũng không thèm quan tâm, tuy nhiên lần này bà ta hơi quá đáng rồi.
Còn Tịch Trách ngồi ở bên cạnh vẫn nhìn tất cả, không thể hiện chút thái độ nào.
“Cha mẹ con gặp chuyện không may, đều là vì con, con là đồ sao chổi, đều sẽ mang lại vận xui cho người ta, con có thể gả cho người có tiền đã là phúc phần con tu luyện mấy đời rồi, con còn kén chọn cái gì nữa? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Tịch Trạch còn ở đây, con đừng để người ta chê cười”.
Tần Lệ nói một cách lạnh nhạt, khắc nghiệt, trong lòng tất nhiên là dương dương đắc ý, con gái cưng của bà ta gả cho một người đàn ông tốt như thế, bà ta đương nhiên không thể để Bạch Hiểu Nguyệt gả vào nhà tốt, để cô gả cho kẻ có tiền đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tất cả mọi người trên bàn, đây chính là nhà cô, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không muốn về, sớm biết vậy cô đã không tới rồi.
“Hiểu Nguyệt, mẹ chỉ cũng muốn tốt cho em thôi, sau khi em gả qua đó thì không cần lo lắng về tiền nữa, không phải rất tốt sao? Chuyện này có biết bao nhiêu cô gái mơ ước mà không được, em đồng ý đi, mẹ chị đã thông báo với mẹ em rồi”.

/3109