Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi

Chương 2.2: Người đàn ông lạnh lẽo trong phòng vệ sinh.

/3109


Chương 2.2: Người đàn ông lạnh lẽo trong phòng vệ sinh.
Người đàn ông liếc nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, không hề nói chữ nào, sầm mặt, xoay người rời đi.
“Người kiểu gì thế! Lạnh như băng, không có tí cảm xúc nào”. Trần Giai Giai vừa dứt lời thì Bạch Hiểu Nguyệt lại “ọe” một tiếng, phun ra.
Trong phòng vệ sinh nam lại vang lên tiếng hét kinh ngạc của phụ nữ: “Bạch Hiểu Nguyệt, cậu nôn lên người minh”.
Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không biết minh đã làm gì, ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu, mơ mơ màng màng nhớ lại, mình uống say, còn gặp được một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tiếc rằng hình như anh ta rất hung dữ với mình.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”. Trần Giai Giai đẩy cửa bước vào, Bạch Hiểu Nguyệt đỡ đầu, cảm giác say rượu thật là tồi tệ, cô choáng váng, hôm nay là lễ giáng sinh đúng không!
“Khiến cậu lo lắng rồi, Giai Giai”.
“Đồ ngốc, sau này không được phép hành hạ mình như vậy nữa, biết không?”.
Bạch Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nở cụ cười, trong lòng hơi khổ sở. Ngay khi vừa mở điện thoại lên là có người gọi tới, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn số máy gọi đến, do dự một chút, vẫn nghe máy.
“Hiểu Nguyệt, nghe Vân Khê nói con đã về rồi. Nếu đã về rồi thì tối trở lại dùng cơm, con gái không thể ở bên ngoài mãi được, chú có chuyện muốn nói với con”.
Năm Bạch Hiểu Nguyệt ba tuổi, cô đã mất đi người mẹ mình yêu nhất, đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, khiến cha cô thành người thực vật, mỗi ngày chỉ có thể duy trì dựa vào thuốc men đắt đỏ.
Công ty lập tức giao cho chú cô xử lý, mấy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt đều sống cùng nhà chú. Cô cảm kích chú, chuyện của cha cô, nếu không có chú, cô thật sự không biết phải làm sao. Cho nên, bất kể thím có chanh chua thế nào, đối xử không tốt với cô thế nào, cô cũng sẽ không so đo gì với bà ta cả.
“Vâng!”. Không có sự quan tâm dư thừa, không có lời thăm hỏi dư thừa, mấy năm nay, Bạch Hiểu Nguyệt đã sớm quen với phương thức chung đụng như vậy, con người cũng trở nên chết lặng.
“Làm sao, chú cậu gọi điện thoại kêu cậu về à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, không nói gì thêm.
Ăn một ít cháu ở chỗ Trần Giai Giai rồi Bạch Hiểu Nguyệt lập tức ra ngoài. Cô không đem theo hành lý, đi thẳng đến nghĩa trang, sau đó lại đến bệnh viện thăm cha.
May thay, cha cô chỉ trông già đi, bác sĩ nói tất cả đều tốt, Bạch Hiểu Nguyệt cũng yên lòng.
“Cha! Nguyệt Nguyệt sẽ luôn chờ ở đây, chờ cha tỉnh lại, Nguyệt Nguyệt sẽ đích thân nấu cá chua ngọt cho cha ăn”.
Điện thoại ở nhà lại gọi đến thúc giục cô tới khách sạn ăn, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới lưu luyến rời đi.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt đến, trong phòng chỉ có chú và thím của cô, không có Bạch Vân Khê, Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới ngồi xuống thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, thế mà lại thấy Bạch Vân Khê dắt tay Tịch Trạch đi vào phòng.
“Chú dì, thật ngại quá, để hai người đợi lâu, đúng lúc công ty con có chút việc”.
Tần Lễ vội vàng nhận lấy hết túi quà này đến túi quà khác, cái miệng đã sớm cười toe toét.
“Nhìn xem, thằng bé Tịch Trạch này đúng là hiểu chuyện, mau ngồi đi! Mọi người chẳng mấy chốc sẽ thành người một nhà, khách sáo cái gì nữa”.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn ngồi trong góc, mặt không cảm xúc nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận này, mình giống như một người đi đường không hề liên quan vậy.
“Đúng rồi, người này, chính là chồng sắp cưới của chị họ con, Tịch Trạch, người thừa kế của tập đoàn Vinh Thăng, hai đứa nó sắp đính hôn rồi”.
Thì ra đã đến mức nói chuyện cưới hỏi rồi, chỉ có mình là không biết gì như kẻ ngu. Bạch Hiểu Nguyệt, bây giờ mày thấy rõ ràng chưa?
Đúng vậy, vốn dĩ còn một chút quyến luyến, ngay giây phút vừa rồi, nó đã hoàn toàn biến mất.

/3109