Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi

Chương 8.1: Còn lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả.

/3109


Chương 8.1: Còn lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả.
Vốn nghĩ ông ta sẽ không tắm nhanh như vậy, ai ngờ, mình vừa mới mở cửa ra, còn không bước ra ngoài được nửa bước chân thì đã có một bàn tay bắt lấy mình, kéo mình lại.
“Chạy đằng nào, còn muốn chạy à, em đã là người của ông đây rồi, còn muốn chạy đi đâu. Thím của em đã nhận tiền rồi, 500 nghìn cũng không phải là con số nhỏ, trước hết để ông đây nếm thử một chút đã, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, sắp có thể bóp ra nước rồi. Chậc chậc! Đến đây đi, cục cưng”.
Người nọ chỉ quấn một cái khăn tắm, nói xong, ông ta đã đưa tay cởi quần áo của Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt liều chết không chịu, nhưng cô là một người phụ nữ, nào có thể tránh được lão mập này, huống gì bây giờ cô còn bị bỏ thuốc.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ông ta nhào về phía mình, cô tát một cái, móng tay cào nát cổ ông ta, Lưu Kỳ Sơn dùng một tay che cổ mình, một tay đẩy ngã Bạch Hiểu Nguyệt lên giường. Ông ta đè lên người Bạch Hiểu Nguyệt, tát một cái lên mặt Bạch Hiểu Nguyệt.
Cơ thể đột nhiên khô nóng, bị tát một cái, như thế, Bạch Hiểu Nguyệt đầu váng mắt hoa, cảm thấy mình không chịu nổi.
“Con tiện nhân đạo đức giả này, ông đây thích em nóng như vậy, đè lên mới thoải mái. Haha! Thuốc phát huy tác dụng rồi, yên tâm, khiến em thoải mái ngay đây”.
Ảo khoác trên người Bạch Hiểu Nguyệt đã bị cởi ra, bên trong chỉ mặc một cái áo len dệt kim, nhìn dáng người tinh xảo của ô, Lưu Kỳ Sơn chảy cả nước miếng, cười đến mức toàn thân run rẩy.
Ông ta chợt bắt lấy Bạch Hiểu Nguyệt, đè người lên. Bạch Hiểu Nguyệt nhắm đúng thời cơ, dốc hết sức lực toàn thân, nhấc chân đá một cái vào hạ bộ của ông ta.
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, Bạch Hiểu Nguyệt lập tức ngồi dậy, cũng không quan tâm đến áo khoác của mình, cầm lấy túi xách đi ngay.
Lưu Kỳ Sơn nằm trên người, cả người co rúm lại, hai tay bảo vệ đũng quần của mình.
“Gái điếm thúi, còn dám động vào tôi”. Ông ta nói xong, lại đứng lên, thể lực của Bạch Hiểu Nguyệt chống đỡ hết nổi, thấy ông ta sắp đuổi tới, cô tiện tay mò lấy một chai rượu, đập lên đầu ông ta.
Toang một tiếng!
Mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất, Lưu Kỳ Sơn che trán mình, Bạch Hiểu Nguyệt sợ đến mức sững sờ, nhìn đầu ông ta đang không ngừng chảy máu, không dám dừng lại, xoay người chạy.
“Đứng lại cho tao”. Người phía sau vẫn còn đuổi theo không buông, bản thân Bạch Hiểu Nguyệt cũng không có sức, thấy ông ta khoác áo choàng tắm, máu me đầy mặt đuổi theo, cô bắt đầu sợ hãi.
Hai chân cô như đổ chỉ, cô quay đầu nhìn lui sau, chỉ sợ ông ta đuổi kịp.
Ai ngờ, ở chỗ rẽ, cô va phải một bức tường thị, đầu váng mắt hoa, đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Hiểu Nguyệt.
Cô ngẩng đầu nhìn, lúc thấy khuôn mặt đó thì tràn đầy kinh ngạc.
Người đàn ông nhíu mày quan sát cô, Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt lấy tay áo anh, khuôn mặt ửng hồng, liên tục thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Là anh, Vân Thiên Lâm!
“Đứng lại cho tao!”. Phía sau vang lên tiếng nói của Lưu Kỳ Sơn, Bạch Hiểu Nguyệt không biết mình còn có thể tin tưởng ai, trong lòng có một giọng nói đang nói với cô, Vân Thiên Lâm trước mắt, làm thế nào cũng đáng tin hơn lão già mập mạp chết bầm ở đằng sau.
“Cứu tôi với…”.
Vân Thiên Lâm nhìn cái người có sắc mặt đỏ ửng trước mặt, ngay từ lúc thấy cô là đã cảm thấy cô không ổn rồi, trên khuôn mặt trắng nõn còn rõ ràng dấu bàn tay năm ngón, Vân Thiên Lâm khẽ cau mày.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy lí trí của mình bị hút đi từng chút một, ánh mắt bắt đầu mê ly, ôm lấy Vân Thiên Lâm không muốn buông tay, chỉ cảm thấy người anh lành lạnh, rất thoải mái.

/3109