Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi

Chương 6.1: Không có lựa chọn nào khác.

/3109


Chương 6.1: Không có lựa chọn nào khác.
Đến khi Bạch Hiểu Nguyệt thay quần áo xong và xuống dưới, anh đã ngồi trước bàn ăn, đổi một bộ tây trang màu đen, trông chững chạc không ít, nhưng mà khuôn mặt lạnh băng kia vẫn khiến người ta nhìn vào mà khó chịu.
“Cô Bạch, mau tới đây ăn sáng”.
Bạch Hiểu Nguyệt đáp một tiếng rồi ngồi bên cạnh anh, không biết vì sao, vừa mới ngồi xuống, cô đã cảm thấy rất áp lực.
Cônhìn người đàn ông đang đọc báo, bối rối nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi…”.
“Không cần, ăn xong rồi đi đi, tôi không thích thu nhận phụ nữ”.
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, thái độ của người này bị sao vậy, mình cũng đã nói chuyện đàng hoàng với anh ta, sao anh ta lại tỏ vẻ như kẻ thù thế.
“Cái đó…”. Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa nói hết lời, người đàn ông đã buông tờ báo xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng.
Anh đột nhiên đứng dậy, cúi người lại gần Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt né về sau, hai tay anh chống bàn, nhốt người ta trong lồng ngực mình.
Ngũ quan thanh tú, không quá giống với những cô tiểu thư giàu có anh từng gặp, chỉ có đôi mắt kia là còn nhìn được, cái bộ dạng này trông cũng tốt hơn nhiều so với sự chật vật anh thấy hai lần trước.
Khoảng cách gần như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vào cặp mắt kia, có chút căng thẳng không thở nổi.
Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: “Đang chờ mong cái gì, hửm? Làm sao, cảm thấy tôi cứu cô, cô muốn lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của tôi? Tôi không biết cô là ai, tuy nhiên, tôi không thích phụ nữ chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi. Chẳng cần biết cô là người của ai, về nói với bọn họ, chuyện gì Vân Thiên Lâm tôi dã quyết định thì không ai có thể thay đổi”.
Người đàn ông nói xong thì bưng ly café ở bên cạnh uống một ngụm, rồi xoay người cầm túi tài liệu, bước đi không quay đầu lại.
Bạch Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng thờ ơ rời đi, cái gì gọi là, chơi trò lạt mềm buộc chặt, cái gì gọi là người của ai? Người đàn ông này nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Vân Thiên Lâm? Tên khốn này tên là Vân Thiên Lâm?
“Cô Bạch, cậu Vân bình thường đã có tính khí như vậy, cô không cần để ý”.
“Bình thường đều như vậy? Tính nết xấu xa, kẻ có tiền thật đáng sợ”. Bạch Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, cô thật là, lần đầu tiên gặp phải người đàn ông tự cao tự đại, thối hoắc như thế, đúng là hết thuốc chữa.
Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt cũng không để trong lòng, ăn sáng xong, cô lập tức đứng dậy chào tạm biệt. Dì Ngô cười nói với cô, bảo cô thường xuyên tới chơi, Hiểu Nguyệt cười đồng ý, nghĩ thầm có lẽ sau này mình sẽ không tới đây chơi đâu.
Nhớ đến chuyện của cha, Bạch Hiểu Nguyệt sầu não, người phụ nữ Tần Lệ kia, nói được là làm được, quả nhiên, khi cô chạy tới bệnh viện thì đã thấy y tá đẩy cha cô ra ngoài hành lang bệnh viện, thời tiết lạnh như vậy, trên người ông chỉ mặc một cái áo bệnh nhân mong manh, lúc Hiểu Nguyệt tới, ông đã lạnh đến mức môi tím bầm.
“Các cô làm gì thế? Ai cho các cô chuyển cha tôi ra ngoài?”. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ vào y tá mà mắng.
“Lãnh đạo bệnh viện nói muốn để trống căn phòng này, loại người không có tiền không có thân phận như các cô, e rằng ngay cả phòng bệnh bình thường cũng không trả nổi, trước tiên cô hãy nộp tiền đi đã rồi hãy nói!”
“Các cô có ý gì?”.
“Đây chính là danh sách những khoản còn nợ, nếu không có tiền, thì cửa bệnh viện nằm ở kia”. Một y tá nói xong rồi móc ra một tờ danh sách nhét vào người Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt tờ danh sách trong tay, 200 nghìn, cô đi đâu kiếm 200 nghìn này bây giờ?
Bạch Hiểu Nguyệt lấy điện thoại ra, người đầu tiên nghĩ đến chính là Trần Giai Giai, nhưng ngón tay đặt lên màn hình, nhìn điện thoại, cô lại do dự.

/3109