Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi

Chương 5.2: Qua đêm bên ngoài.

/3109


Chương 5.2: Qua đêm bên ngoài.
“Về Phong Cư”. Phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng người người đàn ông, A Nham tỉnh hồn lại, lập tức cho xe nghênh ngang rời đi.
Trong lúc mơ màng, Bạch Hiểu Nguyệt lúc lạnh lúc nóng, cảm thấy có người đang đút mình uống thuốc, chăm sóc mình trên giường. Cảm giác này cực kỳ giống như khi còn bé mình bị ốm, mẹ ở bên giường chăm sóc mình.
Ba giờ rưỡi sáng, cửa phòng sách bị gõ, người đàn ông không ngẩng đầu, nói mời vào, ngón tay vẫn đang không ngừng gõ bàn phím.
Một người phụ nữ trung niên bưng sữa đi vào, nhẹ nhàng để một bên.
“Cậu chủ, cô gái kia đã bớt nóng rồi, bây giờ cô ấy đã ngủ rồi”.
“Vất vả cho dì rồi, dì Ngô”. Người đàn ông dừng công việc trong tay lại, nhìn sữa trên bàn, không nói gì thêm.
“Cậu chủ nói gì vậy, dì Ngô trông cậu từ nhỏ đến lớn, có thể chăm sóc cho cậu chủ, dì Ngô đã thấy đủ rồi. Chỉ là, cậu chủ cũng phải quan tâm đến cơ thể của mình, nếu bà chủ biết cậu lại thức đêm thì sẽ đau lòng hơn cho xem”.
“Ừm”. Thấy anh lại bắt đầu bận rộn, dì Ngô không nói gì nữa. Tính tình của cậu chủ là vậy, ít nói, nhưng đối xử với những người hầu như họ rất tốt.
Nhiều năm qua, cái nhà này lạnh như băng, cũng đã đến lúc nên có thêm một nữ chủ nhân, xem ra, tâm nguyện của bà chủ sắp được thực hiện rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt ngủ cả dêm, sáng hôm sau thức dậy, đầu vô cùng đau đớn. Nhìn xung quanh căn phòng vừa xa hoa vừa xa lạ, trong đầu cô trống rỗng.
Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn, quần áo mình đã được thay đổi, đây là đâu?
Cô chỉ nhớ, mình xuống xe người đàn ông kia, sau đó hơi choáng váng, sau đó nữa thì cô không nhớ gì cả.
Bạch Hiểu Nguyệt xuống giường, không tồi, chân trầm giẫm lên tấm thảm mềm mại, rất thoải mái. Nhìn căn phòng này một chút, ngoài màu trắng đen ra thì chẳng có màu sắc dư thừa nào khác, lạnh như băng, mặc dù đẹp, nhưng quá nặng nề, cũng không biết là phòng của ai.
Bạch Hiểu Nguyệt mở cửa, đúng lúc thấy người đàn ông hôm qua đi lên, anh mặc quần áo thể theo, trông có vẻ là vừa đi tập thể dục về.
Hai người nhìn nhau một cái, Bạch Hiểu Nguyệt thấy anh xoay người muốn đi thì đuổi theo.
“À thì, ngày hôm qua anh đưa tôi về à?”.
“Nếu không thì sao?”. Người đàn ông dừng bước lại, hơi mất kiên nhẫn đáp lại bốn chữ.
Bạch Hiểu Nguyệt lầm bầm hai câu, sao người này nói lại cảm thấy khó chịu như vậy, không biết nói sao cho dễ nghe à?
“Cái đó, cảm ơn anh, tối hôm qua đã thu nhận tôi. Nhưng mà, quần áo của tôi…”.
“Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong”.
“Ừm!”. Người đàn ông không trả lời Bạch Hiểu Nguyệt, mà xoay người vào phòng, để lại Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc đứng ở hành lang.
“Chào cô, con muốn hỏi một chút, quần áo của con…”.
“Cô gái, cô có thể gọi tôi là dì Ngô. Tối hôm qua cậu chủ đưa cô về, cô bị sốt cao, quần áo là tôi thay giúp cô, đồ của cô đã giặt xong, để trong phòng tắm, đồ rửa mặt cũng ở bên trong. Cô nhanh rửa mặt rồi xuống ăn sáng!! Tôi đã chuẩn bị canh gừng rồi”.
“Vâng! Cảm ơn dì, dì Ngô, con tên là Bạch Hiểu Nguyệt, dì có thể gọi là Hiểu Nguyệt. Con đi rửa mặt trước rồi xuống ngay”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy quần áo mình do dì Ngô thay thì tươi cười rạng rỡ, chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt sửa soạng. Nhìn bóng lưng Bạch Hiểu Nguyệt lên lầu, dì Ngô bất đắc dĩ cười cười.

/3109