Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 174 - Chương 163

/279


Editor: Thiên Y

Tổng giám đốc! không xong rồi. Lúc ba người chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi kinh hoảng. Sau đó, tài xế nhà họ Diệp lảo đảo chạy vào, trên người của anh ta đều là máu, sẵc mặt đã trắng bệch.

Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Dịch Lỗi từ trên giường bật dậy. Không phải anh ta đi đón mẹ sao?

Phu nhân bị đâm bị thương rồi! Tổng giám đốc! Anh nhanh đi xem xem! Trong lúc nhất thời, do quá hoảng hốt, anh ta có chút không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Đâm bị thương sao? Tất cả mọi người kinh sợ, sao sự việc có thể biến thành như vậy? Trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa, họ chỉ có thể đi theo Diệp Dịch Lỗi chạy ra ngoài. Không ngờ, ở trước cửa phòng cấp cứu, họ nhìn thấy người giúp việc và Verney.

Mặc dù Verney không biết xảy ra cái gì nhưng cũng bị hù sợ. Cậu bé nằm ở trong lòng của người giúp việc, một cử động cũng không dám. Cho đến khi nhìn thấy Lạc Tử Úc và Băng Ngưng.

Mẹ! Tiểu tử giang hai cánh tay, khóc to gọi.

Lạc Tử Úc vội vàng đi tới ôm lấy đứa bé.

Đã xảy ra chuyện gì? Băng Ngưng nhìn người giúp việc hỏi.

Tiểu thư! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Đều tại tôi không chăm sóc tốt tiểu thiếu gia. Người giúp việc bị sợ, thiếu chút nữa quỳ xuống. Bà khó khăn kể lại mọi chuyện một lần. Nghe chuyện đã xảy ra, không chỉ là Băng Ngưng, ngay cả Lạc Tử Úc cũng sợ ngây người. Chị nhìn bảo bối ở trong ngực, chẳng lẽ Lâm Thanh Âm là vì cứu Verney nên mới. . . .

Lạc Tử Úc nhìn Diệp Dịch Lỗi mỗi chút, vẻ mặt của anh của anh cũng khó tin như vậy.

Không biết tình huống bên trong phòng cấp cứu, Diệp Dịch Lỗi cảm thấy một giây như một năm, tay của anh nắm chặt ở bên người. Ngay cả khi mẹ đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng lúc này anh vẫn sợ, sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện.

Băng Ngưng do dự, cuối cùng vẫn đi lên phía trước, cầm chặt lấy tay của anh. Diệp Dịch Lỗi xoay mặt nhìn Băng Ngưng một chút, lại nhìn một chút chỗ bàn tay được cô nắm lấy, trong lòng thả lỏng mấy phần.

Không có việc gì, yên tâm đi! Băng Ngưng vỗ vỗ tay của anh, kéo anh ngồi xuống. Do trong lòng cảm thấy lo lắng, thời gian tiến hành phẫu thuật giống như có phần dài hơn. Bọn họ chưa đợi đến Lâm Thanh Âm ra mà ngược lại, lại chờ được Hạ Vân Tường đến trước.

Bác gái như thế nào? Sau khi nghe báo án ở đồn cảnh sát, anh ta thật sự có chút sợ.

Còn chưa biết. Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái: Mấy người kia đã bắt được chưa?

Anh giữ thật chặt lấy Hạ Vân Tường. Đường Sâm thật sự quá kiêu ngạo rồi, hại ba anh thê thảm như vậy còn chưa đủ, bây giờ ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua, còn muốn khiến mẹ của anh cũng trở thành như vậy.

Người đã bắt được, bây giờ đang lấy lời khai, chỉ là. . . . Nếu muốn bọn họ mở miệng . . . . . Sẽ có chút khó khăn. Giơ tay lên vỗ vỗ vai anh, an ủi: Nhưng mà cậu yên tâm, bọn mình sẽ tăng cường điều tra! Chuyện của đồn cảnh sát, cứ giao cho minhg đi, cậu hãy dưỡng thương cho tốt.

Diệp Dịch Lỗi gật đầu một cái, anh còn tưởng rằng chuyện của Đường Sâm đã chấm dứt, tất cả cũng kết thúc, dù thế nào cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc đợi đến khi cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Vẻ mặt của bác sĩ nặng nề đi ra.

Bác sĩ, mẹ tôi thế nào? Diệp Dịch Lỗi xông lên trước.

. . . . . . Bác sĩ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Có lời gì các người hãy mau nói đi!

Anh nói vậy là có ý gì? Diệp Dịch Lỗi níu lấy cổ áo bác sĩ: Không phải nói bị thương không nặng sao?

Vốn là như vậy! Bác sĩ gật đầu.

Nhưng mà. . . . Tình hình của mẹ cậu có chút đặc biệt. Bác sĩ đang nói thì Lâm Thanh Âm đã được đẩy ra. Lúc này sắc mặt của bà có chút trắng bệch, rõ ràng bà tỉnh, nhưng hơi thở nhìn qua lại yếu ớt như vậy.

Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Diệp Dịch Lỗi nắm thật chặt bàn tay đã lạnh lẽo của Lâm Thanh Âm.

Mẹ không sao! Lâm Thanh Âm lắc đầu một cái, nói: Con đừng lo lắng, mẹ không sao!

Bà khẽ cười rồi quay sang nhìn một chút Băng Ngưng và Lạc Tử Úc. Ha ha. . . . . . Hoàn hảo. Họ đều ở đây, đều ở đây!

Nói chuyện với ta, được không?

Lỗ mũi của Băng Ngưng thấy đau xót, khống chế sự xúc động muốn rơi lệ, cô gật đầu một cái.

Trong phòng bệnh.

Khoé môi của Lâm Thanh Âm vẫn luôn nở nụ




/279