Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 20 - Chương 20

/22


Khi Phó Hằng trở về đã là rất muộn, vốn tưởng rằng trong nhà đã không còn đèn đuốc, mọi người đã sớm đi ngủ, không nghĩ tới đi vừa đi vào sân viện đã thấy đại sảnh vẫn còn sáng đèn, sau khi đi vào liền phát hiện Lý thị đang ngồi ở nhuyễn tháp ở thiên sảnh ngẩn người, nước mắt đã sớm lau khô nhưng vẫn còn để lại dấu vết, khiến gương mặt bà càng thêm tiều tụy.

Phó Hằng chưa bao giờ thấy Lý thị như vậy, đi qua gọi bà một tiếng cũng không thấy phản ứng lại, Phó Hằng nhìn xung quanh, chỉ thấy Đồng Uyển Nhu cầm một cái bọc từ bên ngoài đi tới, hắn liền đi qua chỗ nàng hỏi:

Nương làm sao vậy? Sao muộn như vậy rồi hai người còn chưa ngủ, đang làm gì vậy?

Đồng Uyển Nhu thấy hắn đã về, đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, đem bọc đồ trong tay đặt lên bàn, sau đó dẫn Phó Hằng qua chỗ khác tránh Lý thị, hai người đi ra ngoài nhỏ giọng nói chuyện.

Nàng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm này cho Phó Hằng nghe một lần, chỉ thấy vẻ mặt Phó Hằng hiện lên vẻ sớm nên như vậy , thở nhẹ một hơi, nói:

Cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, mấy năm nay nương vì A mã cũng đã phải chịu đựng nhiều, tuy rằng nhìn qua thì bà là người được sủng ái nhất, nhưng A mã không biết, trong phủ này có bao nhiêu người ghen ghét, dù sáng dù tối đều tìm cách ngáng chân nương, nhưng mà bà chưa bao giờ đề xập những việc đó với A mã, hiện giờ cãi nhau cũng tốt, ít nhất có thể yên tĩnh rồi.

Mặc dù Đồng Uyển Nhu mới gả vào chưa lâu, nhưng cũng có thể nhìn ra được tình cảm của mẹ chồng với cha chồng, nàng gật đầu với Phó Hằng, lại nghe Phó Hằng hỏi tiếp:

Lúc nãy nàng đang làm gì vậy?

Đồng Uyển Nhu lúc này mới nhớ đến bản thân phải làm chính sự, vẫy vẫy tay với Phó Hằng, dẫn hắn đến mép bàn, mở bọc đồ trên bàn ra, nói:

Tranh đấu trong trạch viện thiếp cũng đã gặp qua một số rồi, hôm nay bà bà và công công cãi nhau ầm ĩ một trần, ngày mai nói không chừng sẽ bị người lấy đó ra để chèn ép, với tính cách của chính phòng, có khả năng lớn là sẽ trực tiếp cắt đứt chi tiêu của chúng ta, nếu quan hệ giữa hai người không thể chuyển biến tốt hơn, thiếp sợ chỗ ở của chúng ta rồi cũng sẽ bị đoạt mất, thiếp đang thu nhập một số vật nhỏ không bắt mắt lắm, đến lúc đó nếu thật sự đi đến đường cùng, chúng ta cũng không đến mức không có cơm ăn.

....

Phó Hằng ngơ ngác nhìn tiểu thê tử trước mặt, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Có phải là nàng phòng ngừa cũng quá chu toàn rồi chứ, còn chưa biết thế nào đã tính đến mức tồi tệ nhất rồi, không khỏi an ủi nói:

Nàng yên tâm đi, nương và A mã trước đây cũng từng cãi nhau, đừng nhìn A mã bề ngoài cứng rắn, nhưng mà đối với nương vẫn rất dung túng, qua vài ngày là tốt rồi, nàng cũng đừng quá lo lắng.

Đồng Uyển Nhu nhìn thoáng qua bọc đồ, ngẫm lại cũng cảm thấy bản thấy có thể có chút quá, nhưng mà...Nàng cảm thấy trong lòng vô cùng bất an.

Được rồi, được ròi, đừng tự gây sức ép cho mình nữa, ta ngồi với nương một lúc rồi đi nghỉ đi. Không có gì đáng ngại đâu.

...Được.

Hai người ngồi ở nhuyễn tháp một lát, cũng không nói gì, thẳng đến khi Lý thị phục hồi tinh thần, nói với bọn họ bà không sao, hai người mới cùng nhau rời đi.

******

Nhưng mà sáng ngày hôm sau, khi Đồng Uyền Nhu đang hầu hạ Phó Hằng rời giường rửa mặt, bên ngoài sân đã có hai mấy gia đinh cầm gậy gộc đi tới, Cáp Lỗ tổng quản của Phú Sát gia với mái tóc tết mông cổ đi đến, trong tay cầm sổ sách.

Các ngươi làm gì, ta cho các ngươi đi vào sao? Lý thị mặc đồ chỉnh tể đi ra ngoài quát lớn với những tên gia đinh, Cáp Lỗ tổng quản bình thường vẫn luôn cung kính với Lý thị đột nhiên trở nên kiêu ngạo, cầm bàn tính đi đến bên cạnh Lý thị không khách khí nói:

Thật có lỗi với trắc phu nhân, nô tài phụng mệnh mời phu nhân đến phía tây thiên viện, những đồ trong viện này, tất cả đều do lão gia ban cho, tất cả đều không được mang đi.

... Lý thị hít sâu một hơi, lại hỏi: Là đại nhân tự mình hạ lệnh bảo chúng ta chuyển


/22