Cầu Nữ

Chương 6 - Chương 6

/66


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tông Đình chuyển vấn đề sang chỗ Lý Thuần Nhất khiến ai nấy đều bất ngờ. Một đám người im lặng chờ đợi thái độ của nàng. Lý Thuần Nhất lườm Thừa Phong một cái thật nhanh, sau đó lại nhìn về phía Tông Đình, không hoảng không loạn mà nói: Tướng công hỏi quá đường đột, ta biết biết phải đáp như thế nào? Nếu việc hoàn tục hay xuất gia đều là ý định nhất thời nảy sinh thì có vẻ quá mức ngạo mạn với thần linh rồi. Ta thân là người hoàng thất, sao có thể tùy tiện theo ý mình được?”

Nàng không nhắc tới ai, chỉ nói rằng ngươi bức ta phải đưa ra quyết định chính là coi thường thần linh. Tông Đình tiếp lời nàng, nói rất rõ ràng, rành mạch: “Nếu đã như vậy, xin Bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng rồi đưa ra quyết định. Dù sao cũng là chuyện của Thiên gia*, xuất gia hoàn tục đã không còn là chuyện của riêng điện hạ nữa rồi.”

*Ý nói hoàng triều

Lý Thuần Nhất không lên tiếng nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía Nữ hoàng. Nửa đêm hôm qua, Nữ hoàng không được ngủ ngon. Lúc này, dường như cơn đau đầu của bà lại phát tác, thậm chí nhìn ánh sáng chiếu rọi qua mây cũng thấy chói mắt, trong điện lại tràn đầy những âm thanh ong ong khiến đầu thêm nhưng nhức. Vì vậy, bà nhắm hờ mắt, mở miệng nói: Ngô vương cùng Tông chính tự, Lễ bộ mau chóng lo liệu cho hậu sự của Quận vương.” Nói xong, Nữ hoàng hơi nghiêng đầu, lão nội thị lập tức tuyên Bãi triều , văn võ triều thần đồng loạt cung tiễn Nữ hoàng.

Lý Thuần Nhất không sốt ruột đi vội. Triều thần trong điện lục tục ra về, bóng người lắc lư, tiếng nghị luận ùn ùn kéo đến. Nàng cảm thấy có hơi ù tai, dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở trong lồng ngực mình. Sáng giờ chẳng ăn uống gì, dịch dạ dày vốn yên tĩnh trong bụng bắt đầu sôi lên. Nàng há miệng rồi thở hổn hển, vừa quay đầu đã đụng vào Lý Thừa Phong.

Lý Thừa Phong bắt lấy hai tay của nàng, dùng lực bắt lấy khiến xương cốt của nàng đều đau.

Lý Thuần Nhất cố gắng kìm nén cơn sôi sùng sục trong bụng, khóe môi lại cong lên để phối hợp: Tỷ tỷ có chuyện gì sao?

Ăn nhiều một chút, người chỉ có xương thôi.” Lý Thừa Phong nói xong, trong phút chốc liền nới tay, nhìn thẳng vào mắt của nàng, làm ra vẻ thân thiết rồi dặn dò, “Thân thể không tốt sẽ không làm được việc gì.” Nói xong, nàng ta nở nụ cười, xoay người, bước ra khỏi điện.

Không làm được việc gì, câu này có ngụ ý rất rõ ràng. Vì vậy, cho dù Lý Thừa Phong đã ra ngoài, Lý Thuần Nhất vẫn căng thẳng hết cả người, hai vai vẫn chưa buông lỏng được. Nàng xoay người, thấy Lễ bộ Thị lang Tông Chính Khanh đang đứng ở ngoài chờ mình thì liền bước nhanh tới.

Chu Thị lang nói: Mặc dù Quận vương mất quá đột ngột, nhưng việc này mặc dù thập phần đột nhiên, nhưng lễ chế còn đó, cũng không khó làm. Chỉ là thời gian cấp bách, nếu trì hoãn sẽ không tốt. Thần đã dặn dò bọn họ sắp xếp, Điện hạ nhìn xem còn có chỗ nào thiếu sót hay không.” Hắn làm việc rất tận lực, trước khi thiết triều đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, bây giờ mới trực tiếp đưa ra cho Lý Thuần Nhất và Tông Chính Khanh xem.

Lý Thuần Nhất duyệt hết, hỏi Tông Chính Khanh, Tiểu cữu cữu?

Tông Chính Khanh gật đầu: Như vậy đã ổn thỏa rồi, làm phiền Chu Thị lang.” Chu Thị lang chắp hai tay: Thần xin đi trước một bước.” Dứt lời, hắn hơi khom người, bước xuống những bậc thềm thật nhanh để rời đi.

Tông Chính Khanh lại nói: Ấu Như, con cùng ta tới Dịch Đình một chút, hôm nay họ làm tiểu liệm*.”

*Mai táng nhỏ

Tông Chính Khanh tuy là đệ đệ của Nữ hoàng nhưng tuổi đời còn trẻ, chỉ lớn hơn Lý Thuần Nhất bảy tám tuổi. Hắn không có một chút thành kiến nào với nàng, chẳng sợ bản thân đang ở trong triều, gọi tiểu tự* của nàng một cách thân thiết.

*Tên ở nhà

Đã lâu rồi không có ai gọi nàng bằng cái tên ấy. Lý Thuần Nhất trố mắt một hồi, phản ứng kịp rồi mới bước theo hắn. Sắc mặt nàng vô cùng, Tông Chính Khanh không nhận ra điều khác lạ ở nàng, hắn thậm chí còn thở dài: Một đứa trẻ không nơi nương tựa lại ở trong Dịch Đình, vô tình bị bệnh thì quả là số mệnh đáng thương.” Hắn ngừng câu chuyện, không nói ra câu kế tiếp. Hôm nay, một đám người la ối, đòi tra rõ chân tướng ngay trên buổi triều. Đều là một phen công phu mồm mép, sao lại dễ dàng như vậy được? Phải biết rằng, muốn một đứa nhỏ mắc bệnh chẳng cần phải dùng cách gì khó khăn, không cho nó uống thuốc cũng đủ để lấy tính mạng nó rồi. Vậy thì đi đâu mà tìm chứng cớ chính xác đây? Huống hồ...

Vừa sáng sớm, Thái nữ liền ra lệnh chôn toàn bộ nội thị bên người Quận vương để tạ tội. Bây giờ, ước chừng bọn họ đều uống rượu (độc) cả rồi.” Giọng nói lành lạnh của Tông Chính Khanh truyền đến, “Hoàng gia đối với tính mạng người khác sao mà vừa long trọng vừa coi rẻ đến thế.” Hắn không sợ chết mà tiếp tục nói mãi. Bỗng nhiên liếc qua Lý Thuần Nhất đang im lặng, hắn chợt phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch.

Trời! Con sao vậy?”

Tiểu cữu cữu, chờ con một lát. Lý Thuần Nhất chạy đi như bay, dịch dạ dày đã sôi đến mức mãnh liệt. Lúc Tông Chính Khanh sửng sốt thì nàng đã chạy đường vòng, biến mất ở cuối dãy hành lang phía Tây.

Một bàn tay bất thình lình kéo thân thể nàng đến phía trước. Lý Thuần Nhất cố kìm nén cơn nôn mửa, ngước mắt nhìn Tông Đình. Hắn cắn một nửa viên thuốc, bỏ vào miệng, sau đó đưa một nửa còn lại cho nàng, “Há miệng ra, nuốt xuống.”

Gió lạnh tràn vào từ phía Bắc. Lý Thuần Nhất nuốt nửa viên thuốc, bước một bước rồi áp Tông Đình vào vách điện lạnh giá. Để ghìm lại cơn nôn mửa, nàng nhắm chặt hai mắt, không nói một câu nào, đầu gục vào hõm vai của hắn, từng ngón tay lạnh tựa băng bấu lấy tay hắn. Hai lòng bàn tay kề sát nhau vẫn còn chưa đủ, nàng tham lam đến mức luồn tay vào ống tay áo hắn để tìm hơi ấm. Cả người Lý Thuần Nhất run run, giá lạnh, nàng giống như một con rắn thống khổ đang bám riết lấy hắn.

Cách đó chừng ba trượng là Trung thư Nội tỉnh. Lỡ như có ai đi ngang qua, chỉ cần quay đầu liền nhìn thấy một màn này.

Lần dựa vào này giống như giành giật từng giây vậy.

Cảm nhận được áp lực mãnh liệt từ cái ôm của Thân vương điện hạ, nội tâm giấu kín của Tông Đình ngập tràn một niềm vui sướng nho nhỏ. Mới vừa rồi, vì để nàng tín nhiệm mình mà tự bản thân uống nửa viên thuốc, trong nháy mắt, hắn cảm thấy cam chịu quả là ngọt ngào.

Cơn run rẩy của nàng dần bình ổn, ngón tay cũng không còn bấu chặt, mái đầu gục trên vai hắn đã bớt căng thẳng. Lúc này, tiếng bước chân của




/66