Cầu Ma

Chương 23: Hiện tại, nó đã chết

/1485


Dường như phát hiện có người tiến đến, người trung niên mở mắt ra, ánh mắt quét hướng Tô Minh, lộ tia kinh ngạc, cẩn thận nhìn vài cái, lại lần nữa nhắm mắt.

Tô Minh nhìn chằm chằm vật màu xanh trên da thú. Vật ấy nhìn như cái khay, đường viền rất sắc bén, chẳng qua bên trên có vài cái khe, một vệt sâu nhất như muốn xuyên qua vật ấy.

Nó lẳng lặng nằm trên tấm da thú, đôi khi lấp lánh ánh sáng yếu ớt, khiến người nhìn có ảo giác vật ấy là sống.

Từng khe rãnh giao nhau, Tô Minh mơ hồ thấy bên trên có một số điêu khắc, mà mặt quỷ dữ tợn, bộ dáng thật rất đáng sợ.

"Đây là tàn thứ Man khí, ngươi mua không nổi." Đang lúc Tô Minh quan sát thì bên tai truyền đến thanh âm già nua.

Tô Minh ngẩng đầu lên, người nói chuyện chính là người trung niên ngồi xếp bằng.

"Man khí?" Tô Minh hít ngụm khí lạnh.

Trước đó hắn đã mơ hồ đoán ra. Theo hắn thấy trong sách da thú thì Man khí là vật cực kỳ trân quý, chỉ cường giả Khai Trần cảnh mới có được và luyện chế. Còn về người ở Ngưng Huyết cảnh, rất khó đạt được. Cho dù có, thường là bộ lạc truyền thừa, còn cần bộ lạc bảo vệ vật ấy không bị cường giả Khai Trần cảnh cưỡng bức cướp đi.

"Vật ấy đã bị tổn hại, không thể sử dụng. Nhưng dù sao nó là do cường giả Khai Trần cảnh luyện chế ra, bán một ngàn thạch." Người trung niên từ từ nói.

Tô Minh nhìn cái khay xanh, trong mắt lộ ra khao khát và hâm mộ. Nhưng cả người hắn trên dưới chỉ có năm thạch tệ, hắn căn bản không mua nổi.

Thở dài một tiếng, Tô Minh lại nhìn cái khay xanh, lưu luyến rời đi.

"Không biết khi nào mới có được một Man khí thuộc về chính mình…" Tô Minh đi trong bộ phường, lòng thầm nghĩ.

Rất nhiều người bày hàng trên da thú buôn bán, nhưng Tô Minh đi một vòng không thấy ai bán ra Man khí nữa.

La Vân Diệp thì nhìn đến một ít, người bán khác nhau, giá hơi cao. Một gốc cần phải một thạch tệ, gần như đồng giá với Ô Long nước miếng.

Giờ phút này, sắc trời hơi tối, sắp đến hoàng hôn. Phía chân trời thái dương tỏa ánh sáng cuối cùng, rơi trên mặt đất. Nhưng người trong bộ phường vẫn rất náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện tại

/1485