Câu Dẫn Cha Của Bạn Học - Sắc, Cao H

Chương 4: Công việc phiên dịch

/149


 

Sau khi ăn tối xong, Cố Uyển Như ẩn ý nhắc nhở một câu: “Tiểu Ngữ, nhớ là tắm xong thì nhanh đi lên đấy.”

 

 

 

“Vâng, cháu đi tắm ngay đây.” Thẩm Ngữ trả lời.

 

 

 

Đây là ngày đầu tiên Thẩm Ngữ đi làm chính thức nên Diệp Lâm Lâm cũng muốn đi theo. Thẩm Ngữ còn đang lo nhiệm vụ phiên dịch này chỉ là ngụy trang nhưng cô không ngờ là trong thư phòng lại có đặt những tài liệu cần phiên dịch thật.

 

 

 

Thẩm Ngữ rất khâm phục năng lực làm việc của Cố Uyển Như, cô và Diệp Lâm Lâm cùng nhau ngồi xuống rồi bắt đầu thực hiện công việc phiên dịch đầy nhàm chán.

 

 

 

Thẩm Ngữ không dùng máy tính để dịch mà cô viết tay bản dịch ra trước, định sáng mai sẽ đánh máy lại sau.

 

 

 

Lúc Diệp Lệ Thành đi vào thì thấy Thẩm Ngữ đang nghiêm túc dịch tài liệu, còn con gái mình thì đã ghé vào bàn ngủ ngon lành.

 

 

 

Thẩm Ngữ vẫn còn chìm đắm vào công việc nên không nghe thấy tiếng bước chân, đến lúc Diệp Lệ Thành đi đến trước bàn, che khuất ánh sáng thì cô mới phát hiện ra.

 

 

 

“Chào chú Diệp.” Cô nhỏ giọng chào Diệp Lệ Thành.

 

 

 

Diệp Lệ Thành gật đầu đáp lại, cầm tài liệu đã được dịch lên xem.

 

 

 

Vừa nhìn xong thì anh đã rất kinh ngạc vì không ngờ là Thẩm Ngữ cũng có chút tài năng như thế.

 

 

 

Nhưng vẻ mặt anh thì vẫn bình tĩnh như cũ, Thẩm Ngữ cũng không nhìn ra là anh đang hài lòng hay không hài lòng, cô giống như một học sinh đang chờ giáo viên cho nhận xét nhưng từ đầu đến cuối Diệp Lệ Thành vẫn không hề hé môi.

 

 

 

Anh đặt giấy xuống, vỗ nhẹ lên lưng Diệp Lâm Lâm: “Lâm Lâm, dậy đi, về phòng ngủ tiếp.”

 

 

 

Diệp Lâm Lâm mơ hồ nói mớ vài tiếng, mơ mơ màng màng quay về phòng, quên cả việc chào hỏi anh.

 

 

 

Diệp Lệ Thành âu yếm nhìn bóng lưng con gái rồi, lắc đầu cười khẽ.

 

 

 

Mãi cũng không lớn nổi mà!

 

 

 

Đã nhiều ngày rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Ngữ nhìn thấy Diệp Lệ Thành cười.

 

 

 

Lúc người đàn ông này cười, khuôn mặt vốn sắc bén nghiêm nghị chợt trở nên dịu dàng khiến cô mê mẩn không thôi.

 

 

 

Diệp Lệ Thành ho nhẹ vài tiếng kéo Thẩm Ngữ về thế giới thực, anh lạnh lùng mở miệng: “Đến phòng cho khách thay quần áo trước đi.”

 

 

 

“Vâng? … À!” Thẩm Ngữ định thần lại, lúng túng dọn dẹp tài liệu trên bàn rồi mới vội vàng ra khỏi cửa.

 

 

 

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, tựa lưng vào rồi thở ra một hơi.

 

 

 

Vừa rồi… Vừa rồi cô làm sao vậy? Nhất định là Diệp Lệ Thành đã thấy được, mất mặt quá đi.

 

 

 

Hai má Thẩm Ngữ đỏ bừng, không ngờ cô lại mê mẩn nhìn anh như thế.

 

 

 

Thẩm Ngữ giơ tay quạt quạt nhằm thổi bay cơn nóng trên mặt, cô chạy đến mở cửa sổ ra, sau khi bị gió lạnh vờn nhẹ vài cơn thì cô mới bình tĩnh trở lại.

 

 

 

Thẩm Ngữ mở tủ quần áo ra, bên trong đặt những bộ sườn xám với màu sắc cùng với độ dài khác nhau.

 

 

 

Cô chọn một chiếc sườn xám không tay màu xanh nước biển nhìn có vẻ mát mẻ rồi nhanh chóng mặc nó vào.

 

 

 

Những bộ sườn xám này đều hơi nhỏ so với tạng người cô, nó luôn bó sát khiến cô không thoải mái chút nào.

 

 

 

Thẩm Ngữ oán hận đỡ bộ ngực mình lên, thầm mắng tại sao nó lại to như vậy chứ.

 

 

 

Chốt cửa chuyển động một chút, Thẩm Ngữ lập tức buông tay ra, đoan chính ngồi ở mép giường. Lúc này trông cô giống như một cô vợ nhỏ đang chờ chồng đến “sủng hạnh” vậy.

 

 

 

Diệp Lệ Thành vẫn mang vẻ mặc lạnh lùng như cũ, nhưng lần này anh không ngồi vào chiếc ghế cách xa giường mà lại đi về phía Thẩm Ngữ.

 

 

 

Anh đi đến trước mặt Thẩm Ngữ, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống rồi trầm giọng nói: “Nằm xuống.”

 

 

 

Thẩm Ngữ ngơ người mất vài giây rồi mới cứng đờ ngả người xuống.

 

 

 

Sau đó, đôi tay của anh đặt bên hông cô, cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này.

 

 

 

“Tôi bắt đầu rồi.” Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên, bàn tay to vuốt ve từ từ hông lên trên, cuối cùng dừng lại ở vùng đồi núi nhấp nhô.

 

 

 

Thẩm Ngữ nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông đang mím chặt, bàn tay run rẩy như đang đấu tranh, không biết qua bao lâu, cuối cùng bàn tay to ấy vẫn đặt lên đôi gò bồng tròn trịa của cô.

 

 

 

Cô mặc bra nên sờ vào thì có hơi dày, anh thử bóp nhẹ một chút thì cặp đào ấy căng chặt đến mức khiến cúc áo gần như sắp bung ra.

 

 

 

Diệp Lệ Thành phát hiện bản thân khống chế không được mà lén nhìn về phía chỗ cúc áo. Bây giờ tâm trạng của anh đang rất phức tạp, bản năng của đàn ông khiến anh rất háo hức muốn tìm tòi khám phá cơ thể của cô gái này nhưng trong lòng anh biết nếu anh làm như vậy thì chính là đang phản bội vợ.

 

 

 

 

 

------oOo------


/149