Câu Dẫn Cha Của Bạn Học - Sắc, Cao H

Chương 1: Tiến vào thế giới

/149


Chương 1: Tiến vào thế giới

 

 

 

“Tiểu Ngữ, cậu thất thần cái gì đó? Xuống xe đi, đến nhà tớ rồi.” Diệp Lâm Lâm quơ quơ tay trước mặt Thẩm Ngữ đang ngẩn người.

 

 

 

Thẩm Ngữ đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt đang dại ra chợt tỉnh táo lại.

 

 

 

 

 

“À… Được.”

 

 

 

“Tích —— Truyền thông tin: Nguyên chủ Thẩm Ngữ, mười sáu tuổi, học sinh lớp Mười một của trường Trung học phổ thông, cha mẹ đều đã mất, tính cách điềm đạm dịu dàng hướng nội, người giám hộ bây giờ là cậu của nguyên chủ, định kỳ sẽ cung cấp phí sinh hoạt …”

 

 

 

Âm thanh lạnh lùng và máy móc của hệ thống chậm rãi thuật lại tình huống của nguyên chủ.

 

 

 

Thẩm Ngữ vẻ mặt mờ mịt, trong đầu là âm thanh của hệ thống, bên tai là tiếng nói chuyện ríu rít của Diệp Lâm Lâm, trong lúc nhất thời cô không biết nên nghe ai.

 

 

 

“À nè… Cậu có thể dừng một chút được không?” Thẩm Ngữ ngại ngùng muốn dừng lại cơn lải nhải của Diệp Lâm Lâm.

 

 

 

Hệ thống còn chưa giới thiệu đến tên cô, nếu cứ tiếp tục bị quấy rầy thì phỏng chừng cô cũng không biết mình đến đây để làm gì.

 

 

 

Nhiệm vụ trước cô hoàn thành không tốt lắm, giá trị sinh mệnh chỉ còn một năm rưỡi, nhiệm vụ này cô nhất định phải hoàn thành tốt mới được.

 

 

 

 

 

Thẩm Ngữ bất đắc dĩ thở dài, 99% ký ức của mỗi thế giới đều bị xóa bỏ và chỉ để lại một số khung cảnh thành phố, nhưng những thứ này chẳng có tác dụng gì, vậy nên cũng đừng mơ đến cơ hội nghĩ lại.

 

 

 

“Được lắm, cậu lại chê tớ phiền!” Diệp Lâm Lâm nổi nóng, “Tớ chân thành cảnh cáo cậu, kỳ nghỉ này của cậu là nhờ có tớ đấy, cẩn thận đừng có chọc giận tớ! Hừ hừ, nếu không thì cậu tiêu rồi!”

 

 

 

Cô gái bày ra vẻ mặt ngạo kiều, đôi tay chống nạnh chờ Thẩm Ngữ dỗ.

 

 

 

Diệp Lâm Lâm có vẻ ngoài xinh đẹp trong sáng, hơn nữa hôm nay lại còn tết tóc hai bên, vậy nên cho dù có làm động tác này thì nhìn cũng không phản cảm chút nào.

 

 

 

Thẩm Ngữ nhìn chỉ thấy bạn mình vô cùng đáng yêu, cô phụt một tiếng bật cười, “Được rồi, bé Diệp của tớ là tốt nhất, đi nhanh đi, mặt trời sắp lặn rồi.”

 

 

 

Cô chỉ lên mặt trời màu vỏ quýt chỉ còn lại nửa vòng trên bầu trời rồi cười toe với Diệp Lâm.

 

 

 

Nụ cười tươi rói rực rỡ đó khiến Diệp Lâm Lâm nhìn đến ngây người.

 

 

 

“Tiểu Ngữ, cậu thật đẹp.” Diệp Lâm Lâm ngây ngốc nói ra mấy chữ này.

 

 

 

Khác với vẻ xinh xắn và ngoan hiền của Diệp Lâm Lâm thì vẻ ngoài của Thẩm Ngữ có hơi ‘sắc sảo’, mắt mèo hơi xếch lên và đôi môi dày giống kiểu phương Tây, là gương mặt mèo điển hình.

 

 

 

Vẻ ngoài này thường cho người ta cảm giác không dễ tiếp cận. Vậy nên lúc Thẩm Ngữ mới vừa chuyển đến thì ai cũng cho rằng cô không phải là một người dễ gần.

 

 

 

Diệp Lâm Lâm là gái ngoan đúng chuẩn nên càng không dám đến gần cô. Hai người vốn không có điểm giao nhau lại trở thành bạn cùng bàn dưới sự sắp xếp ngẫu nhiên của giáo viên, sau khi trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc thì Diệp Lâm Lâm mới phát hiện thật ra tính cách của Thẩm Ngữ rất tốt, chỉ là do cô không thích nói chuyện và mang gương mặt kiêu ngạo nên mới khiến người ta tưởng rằng cô là một tiểu thư khó gần.

 

 

 

Sau đó, từ từ Diệp Lâm Lâm mới biết được là ba mẹ cô mất sớm, vậy nên vào kỳ nghỉ này Diệp Lâm Lâm mới rủ cô đến nhà mình nghỉ hè cùng.

 

 

 

Thẩm Ngữ chọc chọc cái mũi Diệp Lâm Lâm, “Được rồi, Lâm Lâm nhà ta đẹp hơn.”

 

 

 

Thẩm Ngữ cứ tưởng là tính của mình đã trẻ con lắm rồi, không ngờ Diệp Lâm Lâm lại còn trẻ con hơn cả cô.


/149