Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 16 - Chương 16

/40


Ba người, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

Rõ ràng là vui mừng hớn hở lại cố tình không thể hiện ra ngoài —— Tuyên Thống.

Nhìn thì có vẻ vui mừng hớn hở, thực ra vui mừng hớn hở thật —— Liêu Huy.

Nhìn thì có vẻ vui mừng hớn hở, thực ra cực kỳ buồn bực không vui —— Biển Kha.

Liêu Huy vẫn trước sau như một nhiệt tình cảm kích nói: Nếu như không có các vị giang hồ đồng đạo* tương trợ, hôm nay chúng tôi phải bỏ mạng nơi này rồi!

*đồng đạo: cùng chung lý tưởng, nghĩa trong câu là cùng theo chính đạo

Giang hồ đồng đạo?

Lúc này Đoan Tĩnh mới chú ý tới đám đông chen chúc phía sau hắn…… Hóa ra mấy người đứng kia không phải là cây, thảo nào nàng có cảm giác gió hôm nay rất lớn, lá cây không ngừng lay động. Nàng ôm đầu, cảm thấy hình như di chứng sau khi bị tẩu hỏa nhập ma càng ngày càng nghiêm trọng.

Hành Sơn đạo nhân nói vài lời khiêm tốn. Theo như cách nói của sư thái sát vách, có thể giả làm chó trước mặt người ngoài.

Bề ngoài Biển Kha tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng không vui nói: Còn phải cảm ơn các vị đã tới kịp thời, giống như biết từ trước.

Hành Sơn đạo nhân nói: Cũng nhờ đồ tôn của ta cơ trí, nửa tháng trước có viết thư nhờ giúp đỡ, ta mới có thời gian mời các vị đồng đạo chạy tới kịp thời.

Lời nói của Biển Kha quá xúc phạm người khác, Liêu Huy lập tức nắm lấy cơ hội nhiệt tình khen Đoan Tĩnh mấy câu.

Lông mày Tuyên Ngưng dựng đứng lên, nói là khen, nhưng vẻ mặt ân cần đến chướng mắt.

Hành Sơn đạo nhân nói: Lại đây, ta dẫn ngươi làm quen với mấy vị đồng đạo, nếu như sau này ngươi có đến xin Hoàng đế ban thưởng, cũng sẽ không thưởng nhầm người.

. . . . . .

Cũng không có ý nghĩ xin ban thưởng!

Nếu nói cho Hoàng đế, khác nào ám chỉ mình vô dụng.

Ngoài mặt Liêu Huy cười gượng, nội tâm hắn lại không ngừng gào thét.

Biển Kha không nóng không lạnh nói: Mặc dù đám người kia rút lui, nhưng khó đảm bảo sẽ không quay lại. Bọn họ cứu được lần này lại không cứu được cả đời.

Đoan Tĩnh chợt hiểu ra: Cảm ơn đã nhắc nhở! Nói xong, liền xông ra ngoài.

Biển Kha: …………… Hắn nhắc nhở cái gì à?

Đoan Tĩnh chạy đến trung tâm, lên giọng nói: Ai muốn hộ tống chúng tôi đi Lĩnh Tây?

Yên lặng như tờ.

Giang hồ đồng đạo nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn nàng.

. . . . . .

Hành Sơn đạo nhân lặng lẽ lấy kiếm của Liêu Huy, đưa cho nàng.

Đoan Tĩnh tiện tay chém đôi tảng đá lớn.

. . . . . .

Ta nguyện ý……… Đi.

Ta nguyện ý, hu hu.

………..Chúng tôi, *ho*, chúng tôi đều nguyện ý.

Mặc dù câu trả lời không có sức sống là mấy, nhưng dù sao cũng đồng ý cả rồi.

Đoan Tĩnh hết sức hài lòng.

Đêm xuống, hạ trại.

Đạo nhân bị nhóm người đồng đạo vây ở trung tâm.

Nhóm người đồng đạo rối rít oán trách hắn không coi nghĩa khí ra gì: Nói hay lắm, sao ngốc nhanh như vậy được?

Hành Sơn đạo nhân cầm nhành cây lên, chỉ về phía một đống….. người trên tàng cây: Tự ngươi nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân đi, chẳng lẽ không thấy sự ngu đần trong mắt hắn sao?

Kim


/40