Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 25 - Người đẹp ngủ say

/52


Dù gấu Manh manh không thể hiểu được bầu không khí nhưng nhóc cũng không ngu ngốc, liên hệ chuỗi phản ứng của Đường Ẩn lại với nhau, nhóc không thể tin nói: "Cơm Cơm, tên cặn bã bỏ tinh vương lương chạy cũng sẽ không phải là cậu đúng không?"

Đường Ẩn đính chính: "Mình chưa bao giờ nghĩ qua muốn cặn bã anh ta."

Đường Ẩn cảm thấy mình quá oan ức, năm đó cậu đi hành tinh tinh linh để tìm vật phẩm có thể dùng làm trao đổi pháp thuật giới hạn thời gian, tìm một vòng thì phát hiện những hạt giống cất giấu trong tay của tinh linh vương dường như có thể sử dụng được.

"Mình cần hoa hồng ánh trăng, mới đến hành tinh tinh linh."

Khi đó tinh linh vương giống như cũng đã từ bỏ việc cố gắng làm cho những hạt giống đó nảy mầm nhưng Đường Ẩn tìm lâu như vậy thật vất vả nhìn thấy một chút hy vọng nên làm sao có thể dễ dàng buông tha, cậu vắt hết óc khích lệ tinh linh vương, xung phong đi đầu trong việc nghĩ ra phương pháp, trải qua vô số lần nỗ lực, cuối cùng Đường Ẩn cũng tìm ra một phương pháp có thể thành công, đó là nuôi mầm bằng máu của kẻ mạnh.

Hầu hết tộc tinh linh đều không đủ mạnh, tinh linh vương cũng không đủ mạnh mẽ nên Đường Ẩn lấy chính máu từ tim của mình ra.

"Mình giúp tinh linh vương trồng thành công những hoa hồng ánh trăng đó, tinh linh vương hỏi mình muốn gì, mình nói muốn hoa hồng và máu của anh rồi anh đồng ý."

Hạt giống hoa hồng cuối cùng đã có động tĩnh, tất cả mọi người rất vui mừng, tinh linh vương cảm động hỏi Đường Ẩn muốn gì, Đường Ẩn cảm thấy mình đã trả giá rất nhiều trong khoảng thời gian này nên muốn một ít hạt giống hoa hồng và máu của tinh linh vương không phải rất hợp lý sao?

Gấu Manh Manh nghe Đường Ẩn thuật lại, thoạt nghe xong rất có lý không có gì sai cả, nhóc ngây ngốc gãi đầu, cả khuôn mặt lộ ra vẻ trông không được thông minh cho lắm.

"Mình uống máu tinh linh vương, ban đầu định rời đi rồi nhưng tinh linh vương nói muốn sử dụng nước suối thánh của tộc tinh linh của bọn họ để đẩy nhanh tốc độ phát triển của hoa hồng ánh trăng, bảo mình ở lại một thời gian, thế này mới có thể thấy hoa nở."

"Mình cũng muốn nhìn thấy vẻ đẹp của những hoa hồng ánh trăng đua nhau nở rộ nên mới ở lại."

Kết quả là vào đêm hoa nở, tinh linh vương mặc trang phục lộng lẫy, cầm một bó hoa hồng ánh trăng nói với Đường Ẩn một câu tỏ tình xa xưa.

"Nhưng khi hoa nở tinh linh vương đột nhiên nói thích mình, sau đó mình từ chối rồi rời đi." Đường Ẩn kể một câu chuyện hoàn toàn khác với phiên bản tộc tinh linh truyền đi.

Gấu Manh Manh tin tưởng Đường Ẩn sẽ không nói dối nhóc, nhóc ngờ nghệch nhìn Đường Ẩn, ngốc nghếch nói: "Tại sao tinh linh vương đột nhiên thích Cơm Cơm vậy?"

Đường Ẩn nắm chặt móng vuốt gấu Manh Manh: "Hỏi rất hay, mình cũng muốn biết!"

Ở một nơi khác của ngọn núi, Lục Tước cuối cùng đã tìm thấy thú vương đang ẩn náu.

Harsco ngồi trên đá chém một nhát, có lẽ vừa rồi vì cảm xúc quá mức kích động nên nên hắn thả chiếc đuôi hổ to và hai chiếc tai hổ lông xù của mình.

Lỗ tai hổ nghe ngóng âm thanh khẽ chuyển động, Harsco quay đầu, nước mắt trên mặt bị gió làm khô, trong tay cầm một chậu hoa nhỏ đậy bằng thủy tinh, trong chậu hoa còn có một hoa hồng đã bị phép thuật thời gian đóng băng lại thời gian, dừng lại khoảnh khắc nở rộ.

Đó là hoa hồng rất quen thuộc với Lục Tước.

Hoa hồng ánh trăng có sức sống vô cùng mạnh mẽ, Lục Tước còn giữ một hoa hồng do Đường Ẩn tặng trong phòng của lâu đài cổ, dù biết đóa hoa hồng này không chỉ một mình hắn có nhưng thấy một hoa lại một hoa đã khiến cho vẻ mặt Lục Tước đông lại.

"Mày tới đây xem trò cười của ông đây hả?" Harsco hung ác nói: "Tao cho mày biết, lúc tao quen biết A Ẩn ông nội mày chưa chắc đã sinh ra đời đâu!"

Harsco tự hào giơ chậu hoa trên tay lên: "Đây là tín vật đính ước mà A Ẩn tặng cho tao, mày có không?"

Dù có câu không đánh chó mù đường nhưng không có đạo lý đánh mèo rơi xuống nước.



Thật sự Harsco thảm quá rồi.

Thảm đến ngay cả Lục Tước đều không đành lòng đả kích hắn.

Harsco ôm hoa hồng bảo bối của mình, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã thắng một ván. Vừa rồi hắn còn gào khóc thảm thiết nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại rất nhiều: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, bây giờ ông mày thấy mày thì phiền."

Hiếm khi Lục Tước không tranh luận với Harsco, hắn vừa nghe được tin tức mấu chốt cuộc nói chuyện giữa Đường Ẩn và Harsco, dường như Harsco cũng được Đường Ẩn cứu, bắt đầu của hắn và Harsco thật ra giống nhau nhưng điểm khác biệt duy nhất có lẽ là lúc đó máu của hắn có vị ngon hơn Harsco và có thể còn thêm một điểm mấu chốt nữa là hắn chưa từng bày tỏ tình cảm của mình với Đường Ẩn.

Thất bại của Harsco để hắn gặt hái được những thông tin quý giá, Lục Tước bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Tôi nên chuẩn bị gì khi đi đền thần thú?"

Mỗi một lời của Harsco đều bao bọc bởi chết chóc: "Chuẩn bị đi chết."

"Đền thần thú được xây dựng trong núi cấm, trước tiên mày phải leo lên núi Tuyệt Dực, sau đó đi qua thung lũng sương mù rồi sang sông Ferry, cuối con sông chính là đền thần thú, mày không được dùng cục sắt vụn đó trên đường đi, nếu như mày gian lận thì dù cho đã đến đền thần thú thì họ cũng sẽ không công nhận mày."

"Họ?"

Giọng điệu Harsco trở nên thành kính: "Họ là thánh linh trong đền thần thú, nếu như mày chờ đến khi ngài thánh linh công nhận mày, họ sẽ ban cho mày sức mạnh."

Hắn cay nghiệt nói: "Trước khi tới đền thần thú, tao muốn hỏi lại mày, mày thật sự chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Harsco đang ngồi trên một tảng đá, vẻ ngang ngược đó không khác mấy so với lúc hắn ngồi trên ngai vàng.

Lục Tước bình tĩnh gật đầu, trở nên mạnh mẽ hơn luôn là mục tiêu mà hắn theo đuổi, dù không có yêu cầu của Đường Ẩn thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ đến đền thần thú này nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Đường Ẩn thì có lẽ hắn sẽ không thể đến khu vực cấm của tộc thú nhân dễ dàng như vậy.

"Dù sẽ chết?" Harsco cũng không phải lo lắng chuyện sống chết của Lục Tước mà là sợ Lục Tước chết sẽ khiến Đường Ẩn buồn.

"Tao sẽ không chết dễ như thế."

Trước khi đến đền thần thú, Lục Tước hỏi người ta kim tiêm và túi máu, hắn rút ra hai túi máu, nói với bác sĩ kia, nếu như hắn không ra khỏi đền thần thú thì giúp hắn giao hai túi máu này cho một huyết tộc tên là Đường Ẩn. Sau đó Lục Tước một mình bước vào núi cấm.

Sở dĩ núi Tuyệt Dực gọi là núi Tuyệt Dực nghĩa là dù có cánh cũng khó bay qua, muốn leo lên ngọn núi này cũng khó và nguy hiểm, núi Tuyệt Dực này còn bị những con quái điểu canh giữ.

Lục Tước đứng ở dưới chân núi, ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi bằng phẳng gần như một đường thẳng, tổ chim khổng lồ có thể được nhìn thấy mơ hồ trên đỉnh núi.

Hắn cúi đầu nhìn xuống thấy phân của một con chim khổng lồ dưới đất và với hạt của một loài cây mọc ở dưới chân núi, Lục Tước thu thập hái một chùm trái cây, khoanh chân ngồi bên đống trái cây, hắn đợi một hồi trên trời có tiếng chim kêu, một bóng đen cực lớn bay thẳng xuống chỗ Lục Tước.

Lục Tước không tránh không né, đôi mắt xanh thẳm đến cực điểm trong nháy mắt giống như hai vòng xoáy hút linh hồn, khi bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt hắn thành công mê hoặc con quái điểu này.

Lục Tước ngồi trên lưng con chim, con quái điểu giương cánh bay cao, gió mạnh thổi bay mái tóc của Lục Tước, khi con chim bay được nửa đường đến đỉnh núi Tuyệt Dực thì bất ngờ nghiêng người sang, nhanh chóng đâm sầm vào ngọn núi ——

Nó thoát khỏi trạng thái thôi miên, muốn đụng chết Lục Tước!

Đỉnh núi bị mây che khuất nhanh chóng phóng to trong mắt Lục Tước, mây mù tản ra, phía trước chính là chỗ chết, vẻ mặt Lục Tước lạnh lùng, hắn dùng sức nắm lấy một cánh của con quái điểu rồi bẻ gãy nó, lúc này trên cánh xương xuất hiện từng vết nứt.

Tiếng kêu than của quái điểu vang vọng trên đỉnh núi vắng lặng, kinh động đến những quái điểu khác trong tộc quái điểu mà lúc này quái điểu đã mất đi thời gian quý giá bị Lục Tước điều chỉnh hướng bay tránh đi ngọn núi cao nguy hiểm.

Hắn cưỡng ép vặn đầu con quái điểu, đôi mắt xanh băng giá đối diện với đôi mắt đầy oán hận kia, quái điểu phát ra tiếng gào thét thê lương rồi lại rơi vào trạng thái thôi miên không thể tránh khỏi.



Sau lưng có một đám quái điểu nghe thấy tiếng động liền đuổi theo Lục Tước không rời, Lục Tước điều khiển quái điểu đáp xuống thung lũng phủ đầy sương mù, khi chân quái điểu đáp xuống thung lũng, nó lập tức kêu ra những tiếng thét chói tai liên tục, vô số nhện bò ra từ trong sương mù như thợ săn tàn sát con mồi sa vào lưới.

Lục Tước đứng trên lưng chim có thể cảm nhận được con quái điểu trong cơn đau đớn tột cùng sắp thoát khỏi kiểm soát của hắn mà lũ nhện dày đặc trong thung lũng đã ăn sạch phần bụng con quái điểu ngay lập tức.

Nửa người con quái điểu to lớn như đang mắc kẹt trong biển cát đen, đám đồng loại của nó do dự lượn vòng ở trên không trung, kiêng kị thứ gì không dám bay lên trước.

Lục Tước đưa tay ra, tia chớp xanh nhạt ngưng tụ trong lòng bàn tay, đôi mắt xanh lam của hắn sáng rực rỡ, hắn ném quả cầu điện vào bầy nhện, từng lớp tia chớp xanh lan nhanh như sóng thần, nuốt chửng mọi thứ, ánh sáng điện soi rõ khuôn mặt khôi ngô lại lạnh lùng của Lục Tước.

Những con quái điểu trên không trung bỏ chạy tán loạn, những con nhện đang chuẩn bị di chuyển trong sương mù cũng nhanh chóng lùi lại, Lục Tước nhảy khỏi con quái điểu đang run rẩy, giẫm lên xác nhện cháy sém, đôi tay bị ánh điện quấn quanh buông xuống, đám nhện dọc đường tiếp cận hắn đều bị Lục Tước giải quyết dứt khoát, hắn không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy được một con sông.

Đó chính là con sông Ferry trong miệng của Harsco.

Trong sông không có cá chỉ có vô số xác chết, hai bên con sông đưa đò nở đầy những hoa màu đỏ những bông hoa đó mọc trên nước bùn, mọc trong xương trắng, nở đến quên cả sống chết, đầy rực rỡ.

Harsco nói, trong ba con đường đến đền thần thú, con đường cuối cùng khó đi nhất mà những bông hoa bên bờ sông Ferry được gọi là hoa bỉ ngạn, hương thơm của chúng sẽ khiến người ta có một giấc mơ kỳ diệu, nếu đắm chìm trong giấc mơ không tỉnh lại thì sẽ trở thành một thành viên trong vô số xác chết trên con sông Ferry này, trở thành chất dinh dưỡng của những bông hoa bỉ ngạn kia.

Lục tước thu hồi sấm chớp, hắn từ từ lội xuống sông Ferry, sông Ferry không sâu, nước sông cũng không đến hông của hắn, lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến mức tưởng như đóa hoa băng sẽ nở trong kẽ xương.

Hương hoa dày đặc bao quanh Lục Tước, xen lẫn vào một thế giới tràn ngập hương thơm, nơi đó có sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, muôn hoa khoe sắc khắp núi rừng, thu hút đàn bươm bất tận, cảnh sắc tươi đẹp này dệt nên một giấc mộng đẹp dường như đang chờ đợi Lục Tước đi tới.

Lục Tước lội sông để đến với thế giới tươi đẹp này, hắn nhìn thấy trên những cánh đồng bất tận phủ đầy những ngôi nhà màu trắng, từng người mặc quần áo lao động màu trắng ra rồi lại vào, bọn họ thấy Lục Tước đứng ở bờ sông thì niềm nở chào hỏi, cười nói: "Vừa rồi con đi lung tung ở đâu thế? Mau tới ăn cơm, đồ ăn trong căn tin hôm nay ngon lắm."

Lục Tước lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mặt.

Có người thắc mắc làm thế nào hắn có thể điều khiển những khả năng mới, thật ra rất đơn giản chỉ cần cho hắn chịu kích thích ở một mức độ nhất định thì hắn có thể nhận được cùng một loại sức mạnh.

Sức mạnh đầu tiên mà hắn nắm được là thôi miên.

Là lúc bị cưỡng ép tẩy não.

Phần ký ức giả dối bị đưa ra này, dù quan sát bao nhiêu lần đều sẽ cảm thấy quá kém cỏi dối trá.

Một vòng tròn ánh sáng vô cùng chói mắt trong con mắt màu xanh khuếch tán ra, đường vân điện lan ra từ trong mắt, thế giới giả tạo bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang sụp đổ, nó bị quét sạch ngay trước mắt Lục Tước.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bức tranh được tái hiện lần nữa lại khiến cho Lục Tước ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy một bóng dáng cao quý xanh xao đang ngủ trong quan tài phủ đầy những cánh hoa hồng, mái tóc đen như thác nước xõa trên những hoa hồng tươi xinh đẹp, mỗi đóa hoa hồng dường bị phép thuật thời gian cố định vào thời điểm đẹp nhất nhưng hoa dù có đẹp đến đâu cũng không bằng một phần vạn khuôn mặt của người trong quan tài.

Lông mi dày giống như cánh bướm đen, làn da không có chút khuyết điểm, đôi tay mảnh khảnh khoanh ở bụng dưới, mười ngón tay có hình dáng đẹp đẽ đeo dây chuyền bạc và đá quý, loại trang sức này tuy đẹp mà không tiện hoạt động nhưng lại tôn lên cho người ngủ say trông như một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ và tinh xảo.

Một người đàn ông tóc vàng đứng trước quan tài, quay lưng về phía Lục Tước, nâng một sợi tóc đen khỏi cánh hoa, thoa tinh dầu thơm và dùng lược ngà chải kỹ phần tóc đen trên tay.

Lục Tước tiến lên một bước, không gian trống rỗng ban đầu lại được lấp đầy thêm nhiều chi tiết, dưới chân hắn trải một tấm thảm lộng lẫy và dày, chiếc tủ bằng vàng được đặt trong góc, ánh trăng sáng rọi xuống từ bệ cửa sổ, thiêng liêng lại bi ai.

Lục Tước bước đến quan tài, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng ——

Đó rõ ràng là khuôn mặt của hắn.

/52