BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 158 - Chương 125

/160


Tháng sáu, màu xanh dạt dào của mùa xuân lấp đầy cả khu vườn, cây cỏ mà hai tháng trước Noãn Noãn trồng đã lặng lẽ nhú mầm lên.

Bầu trời xanh lam, gió thổi trôi những đám mây, cây cỏ lay động trong gió, lúc này, ở nhà cổ của nhà họ Chiến đang rối một nùi.

Noãn Noãn và Tô Diệp Tử ngay từ sau khi xảy ra chuyện với Giang Nhiên, Chiến Vân Không đã cưỡng chế hạ lệnh, bọn họ phải chuyển về ở nhà họ Chiến, thủ trưởng còn phái Hổ Tử cùng một nữ sĩ quan đến giúp thu dọn hành lý, nhất định giữ vững quyết tâm, buổi tối trước khi đi, Diệp Tử kéo Noãn Noãn nằm ở trên giường đắp chăn bàn về sự đời cả buổi tối, tình cảm chị em hiểu nhau trong nửa năm qua, hai mươi mấy năm phung phí đời người, sự xuất hiện của Tinh Tiểu Noãn phá vỡ cuộc sống buồn chán sai lầm của Tô Diệp Tử, Noãn Noãn cẩn thăm chăm sóc cô ấy, người phụ nữ mang thai chật vật bị gia tộc Hoàng Thất truy nã, làm cô ấy cảm thấy, hóa ra không có máu mủ tình thâm cũng có thể giống như một người thân.

“Cô gái nhỏ, tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ngủ chung giường, ngày mai em phải trở về trong ngực của thủ trưởng Chiến rồi, chị đây buồn lắm đấy, chị không bỏ được. Chỉ là chị cũng vui cho em, chia cách lâu dài nhất định là đang đợi lần gặp nhau kế tiếp, chị và thủ trưởng Chiến đã quen biết từ sớm rồi, trước mặt người ngoài anh ta là núi băng ngàn năm không đổi nhưng khi nhìn thấy em… lại tan chảy, cô gái nhỏ, em quá giỏi đấy, tìm được một người đàn ông tốt yêu em sâu đậm thế này…”

Nước mắt nơi khóe mắt, dâng đầy trong đôi mắt trong veo phát sáng giữa bóng đêm, lóe sáng giống như sao kim lấp lánh trong buổi tối, khóe môi xinh đẹp cong thành nụ cười trí mạng, làm ướt bên gối. Ôm chặt lấy cơ thể tròn trịa của Diệp Tử, tay nhỏ bé vuốt nhẹ trên bụng của cô ấy, “Diệp Tử, bảo bảo đang ngủ đấy, chị cũng nhất định phải hạnh phúc nha…”

Một giờ trước, bầu trời ở nhà cổ của nhà họ Chiến vang lên một thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của trang viên, Diệp Tử mang thai tám tháng đang nghiên cứu hình dạng thiết kế châu báu quý tiếp theo của Mộ Thị cùng với Mộ Thanh Nhi, Mộ Thanh Nhi rất thích Diệp Tử, cũng biết cô ấy là nhà thiết kế dồi dào sức trẻ rất nổi tiếng trong giới thiết kế đá quý, nhìn qua cô ấy rất có nhiều tác phẩm, tuổi trẻ, dũng cảm, đây chính là sự mới mẻ mà Mộ Thị bây giờ đang cần.

Đột nhiên, bụng đau nhói, Diệp Tử rên lên một tiếng rồi không để ý lắm, cho rằng đang bị thai đạp bình thường, đứa bé từng ngày lớn lên, vô cùng nghịch ngợm, ngày sinh dự tính là vào tháng sau, tay Diệp Tử sờ vùng bụng cao vút như núi, khẽ cười nói với Mộ Thanh Nhi, “Một đạp này của cục cưng quá mạnh mẽ, dì Mộ, cháu cảm thấy sau này, cục cưng của chúng ta có lẽ là một người thích đá banh…ô ô…”

Mộ Thanh Nhi khẩn trương nói, “Sao vậy, có phải sắp sinh rồi không… ôi… vỡ nước ối rồi…”

Bên trong phòng sinh, trải qua mười mấy tiếng chiến đấu hăng hái, rốt cuộc đồng chí Tô Diệp Tử cũng sinh một long phượng thai xinh đẹp, cuối cùng Diệp Tử vì tiêu hao thể lực mà té xỉu ở trên giường sinh.

Lúc y tá ôm hai đứa nhỏ đi ra, mọi người bước lên, tranh đoạt muốn ôm đứa bé, y tá chỉ cho phép hai người ôm, bởi vì hai đứa bé là sinh non, nhưng bác sĩ nói rất khỏe mạnh, cuối cùng Chiến Vân Không và Noãn Noãn mỗi người ôm một đứa bé theo y tá vào phòng trẻ sơ sinh.

Cách thủy tinh, nhìn dáng vẻ ngủ say của hai sinh mệnh nhỏ vừa mới xuống nhân gian trong hộp giữ ấm, dễ thương giống như hai chim cút nhỏ, sinh mệnh thật sự rất kỳ diệu, trong thời gian tám tháng hai đứa chỉ là bào thai kích cỡ nhỏ như hạt mè rồi lớn như ngày hôm nay, từ có đến không, từ nhỏ đến lớn, cô ấy và hai đứa trẻ cùng nhau trải qua bão tố, rồi trời quang mây tạnh…

Chiến Vân Không ôm chặt đầu vai cô, “Rốt cuộc cũng đã sinh rồi, lúc nãy thật đúng là chấn động lòng người!” Thở dài, quay đầu hôn một lên trán Noãn Noãn, nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai cô, “Cực khổ rồi, vợ yêu.”

Noãn Noãn cười xấu hổ dùng bả vai đẩy anh một, lời này nghe hơi khó chịu, giống như đứa bé là do cô sinh ra vậy, “Thủ trưởng, có phải nếu Diệp Tử không sinh, anh sẽ bảo Cố Lưu Niên ép chị ấy mang lên bàn mổ không… tiến hành mổ bụng đấy!”

Chiến Vân Không sững sờ, ý định bị đoán trúng có chút cảm giác lúng túng, không sai, anh từng có loại ý nghĩ này, ai kêu Tô Diệp Tử luôn chiếm đoạt vợ của anh, sai bảo Noãn Noãn giống như cô là người giúp việc, làm anh hơi tức giận, công chúa Tô đã bị Noãn Noãn làm cho quen thói, trừ khi là cô tự mình nấu cơm, nếu không sẽ không ăn.

Anh đau lòng cho Noãn Noãn, đã từng nói chuyện này với Cố Lưu Niên, làm anh ấy sợ hãi, nói có thể cũng không được, mà nói không thể cũng không được, hai bên đều là tổ tông.

Hừ nhẹ một tiếng, ôm cô đi xuống lầu dưới, Chồng em là hạng người như vậy sao, chỉ là cô ta làm chậm trễ thời gian quý báu anh tạo người, món nợ này sau này sẽ tính toán với cô ta…”

Phòng công tác vẫn do An An đang xử lý, mà anh chàng mắt kính dưới sự nỗ lực của chính bản thân mình, đã trở thành ngôi sao mới trong thiết kế quảng cáo. Sau khi Noãn Noãn trở về, cậu mời mọi người ăn bữa cơm ở Quỳ Hoa Các, một bữa tiệc rượu cảm ơn, cậu nói nếu không có sự giúp đỡ trước kia của Noãn Noãn sẽ không có mình ngày hôm nay, lén bán bảo thảo của Noãn Noãn là do cuộc sống ép buộc bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn tốt, cậu còn để lại chưa bán tất cả đi, mà để lại trong kho sưu tầm của mình, bây giờ xem ra quyết định của cậu là đúng, mọi người cười ồ, thủ trưởng nói, chính vì ngày hôm trước cậu trộm tranh mới có được kết quả như ngày hôm nay, con người khi còn sống sẽ gặp được rất nhiều sự lựa chọn, mà may mắn nhất chính là cậu gặp được Noãn Noãn ở ngã rẽ kia.

Tô Diệp Tử nói, tình yêu chính là ép mình trưởng thành, chìm đắm trong nước

/160