BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 147 - Chương 120

/160


Edit: Tịnh Hảo

Trong nhà rối loạn, bác sĩ y tá vội vàng ra vào, sau nửa tiếng khi Long Lân nhận được thông báo của Lam Hi thì cũng trở về nhà.

Lại qua một tiếng, rốt cuộc bác sĩ nói một câu, “Cô ấy không sao.” Sau đó mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái, em ngủ một giấc đến tận bây giờ, xem ra anh trai phải xin nghỉ phép dẫn em đi tập thể dục trị liệu.”

Bảy giờ sáng, Lãnh Thương sửa soạn xong thì đi qua phòng của Noãn Noãn trước để thăm cô, theo thói quen, khi mở cửa ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía cô, mà một giây kế tiếp anh đã bị dọa đến không thốt nên lời, sững sờ thật lâu mới tìm được giọng nói của mình, hét lên.

Nhìn khuôn mặt tươi cười quá mức hưng phấn của anh, khẽ nói, “Giọng của anh lớn quá đấy.” Sau đó tay chỉ chỉ vào mu bàn tay của Lãnh Thương, ý nói cô khát muốn uống nước.

Vội vàng nhấc mông đi rót nước cho em gái mình uống, ngoài cửa, Lam Hi không dám vào, đứng ở cửa không tiếng động rơi lệ, nước mắt làm ướt đẫm tay, trái tim đau đớn, Long Lân đứng ở bên cạnh bà, nhưng không biết nói gì cho đúng, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với Noãn Noãn, bọn họ đều sợ ánh mắt như gần như xa của Noãn Noãn, lạnh nhạt không chút nhiệt độ.

“Anh bảo họ vào đi.” Sau khi uống nước xong, cổ họng không khô khốc nữa, Noãn Noãn biết mình không phải ở Cổ Thành, bởi vì nơi này không có mùi của nhà, không có người mà cô yêu nhất kia, tất cả đều mới mẻ, nhưng không phải đã theo cô bốn năm sao, cũng không nỡ mà ỷ lại.

Lãnh Thương nói bây giờ là tháng 12, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng chim hót, ngửi được hương hoa, đây cũng là nét đặc sắc vào mùa đông ở Thái Lan, quốc gia có khí hậu nhiệt đới, nhớ trước kia từng nói muốn thủ trưởng dẫn mình tới nơi này du lịch, bù buổi tuần trăng mật của bọn họ, mà hiện tại mình lại đến nơi này trước và ngủ suốt cả bốn năm.

Nắm tay của Lam Hi, vẫn không có hơi sức, nhưng siết chặt không buông tay, nhìn ánh mắt đỏ hoe của Lam Hi, trong lòng Noãn Noãn trăm vị lẫn lộn, Lãnh Thương nói, Lam Hi bay tới bay lui giữa Cổ Thành và Thái Lan, sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục đã vùi đầu vào công việc, tết âm lịch hằng năm mặc dù bận rộn bao nhiêu, bà cũng sẽ bay đến đón giao thừa cùng cô, Lam Hi nói, bà muốn bù đắp khoảng trống 19 năm, bà muốn ở cùng với con gái.

. . . . . . Cánh tay cùng vết thương trên đùi đều đã đỡ chưa ạ? Cô muốn thử gọi tiếng mẹ, nhưng vẫn nghẹn ngào ở cổ chặn lại âm thanh đấy.

“Đỡ rồi… tất cả đều tốt…” Nói chưa dứt lời, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê mãnh liệt nhanh chóng trào ra, che mất mắt của bà, không thấy rõ gương mặt của Noãn Noãn.

Khẽ cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của bà, nóng phỏng tay, tim run một cái, nghiêng người ôm lấy hông của bà, đầu nhỏ tựa vào vai của Lam Hi, “Thật xin lỗi, đã để người lo lắng, đừng đau lòng, đừng đau lòng, bởi vì con chưa bao giờ hận người, thật đấy… mẹ…” Chữ mẹ này cô gọi rất nhẹ, nhưng Lam Hi nghe được sự chân thành trong đó, nước mắt trong suốt cứ tuôn trào, ôm chặt lấy Noãn Noãn, đứa bé của bà, bảo bối của bà, một tiếng mẹ thôi bà cũng đã thỏa mãn cả đời.

Chưa từng mong cả đời này Noãn Noãn sẽ tha thứ cho bà, chỉ cần cô bình an là tốt rồi, Long Lân nhìn hình ảnh hai mẹ con ôm nhau như vậy cũng thấy hạnh phúc, ông cũng không cầu cưỡng việc nhận lại hay không nhận, bởi vì trong người Noãn Noãn chảy dòng máu của Long Lân ông là sự thật không thể sửa đổi được.

Một tuần lễ sau, rốt cuộc Noãn Noãn cũng có thể xuống đất hoạt động, làm một ít vận động trị liệu đơn giản, Lam Hi có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này, mỗi ngày hai người đều tản bộ ở trong vườn hoa, cả vườn trăm hoa khoe sắc, khóm hoa không ngừng lay động theo tiếng cười nói của bọn họ, Noãn Noãn thích vườn hoa có bãi cỏ dày và tơi xốp ở dưới chân,




/160