Bí Mật Tầng Trên Tầng Dưới

Chương 5: Đừng liếm... (H)

/107


Chương 5: Đừng liếm... (H)


Phó Nhàn Linh có chút mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn không còn sức, cô không trả lời, chàng trai liền tiếp tục hôn, giọng khàn khàn hỏi: “Được không?”


Lưng Phó Nhàn Linh tê dại khi bị giọng nói của cậu mê muội, cô ôm cổ cậu, bị hôn tới mức chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ “Tôi…… tôi không còn sức.”


“Không sao.” Cậu ôm cô tới vòi hoa sen, vừa hôn cô vừa nói: “Tôi động là được rồi.”


Cậu mở vòi sen tắm qua loa cho mình, sau đó đổ chút sữa tắm chà cơ thể cho cô, tay cậu rất lớn, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng. Chà lên da cô có chút ngứa ngáy khó chịu.


Phó Nhàn Linh cắn môi cũng không thể ngăn được tiếng rên rỉ của mình, tay của cô đặt lên vai chàng trai, cả người nhịn không được mà run rẩy.


Hai tay cậu nhào nặn bầu ngực của cô, sau khi chà sạch cậu thè lưỡi liếm đầu vú hồng hồng của cô. Tay còn lại thì xoa đầu vú bên kia, cậu cúi người liếm láp đầu vú của cô, giọng nói có chút mơ hồ “Chị, chỗ này của chị thật đẹp.”


Không biết Phó Nhàn Linh là do bị cậu liếm hay do lời nói kích thích của cậu mà một dòng nước từ giữa hai chân cô chảy ra, cô kẹp chặt hai chân, bàn tay luồn vào tóc cậu, bất lực thở hổn hển: “Đừng liếm…………”


“Được.” Cậu ngoan ngoãn ngừng liếm, lấy bao cao su xé ra, nâng một chân cô lên, đỡ lấy côn thịt tiến vào.


Phó Nhàn Linh bị tiến vào không thể đứng vững cả người đều run rẩy, bàn tay của cô nhéo cánh tay cậu, cổ họng phát ra giọng nói run rẩy “Chậm một chút……”


Chàng trai đã rất chậm, nghe vậy lại càng chậm hơn, chỉ là động tác chậm chạp này làm cô càng khó chịu, cơ thể nóng tới cực điểm, bụng nhỏ vừa đau vừa tê.


Cuối cùng cậu tiến vào, nhấc chân còn lại của cô lên, hai tay ôm eo cô, đè cô vào bức tường sứ phía sau, đẩy hông hướng vào cơ thể cô.


Vô số khoái cảm ập đến, Phó Nhàn Linh bị làm thoải mái muốn chết, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng trai, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà.


Cô hoang mang suy nghĩ, cô không nhớ rõ lần làm tình cuối cùng của cô là khi nào.


Thể lực của chàng trai rất tốt, sau khi làm ở trong nhà vệ sinh, liền ôm cô vào phòng ngủ làm thêm hai lần nữa, cô đạt tới khoái cảm không biết bao nhiêu lần, khàn cả cổ họng.


“Chị, ngày mai tôi có thể đi tìm chị không?” Khi cô sắp hôn mê, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của chàng trai bên tai mình.


Cô lắc đầu “Không được…… Không được……”


Chàng trai không nói chuyện nữa, cúi đầu hôn lên môi cô, điên cuồng thọc vào rút ra bên trong cô.


Cơn khoái cảm giống như cây roi quất vào sống lưng cô, cơ thể giống như bị điện giật, máu chảy ngược, đầu óc choáng váng, cô bị làm cho tới mức khóc thét lên “Ha a……”


Cô không biết mình ngủ lúc nào, cũng không biết cậu ta đi lúc nào.


Lúc Thôi Hiểu tới đây thì cô vẫn còn ngủ.


“Bà nội của tôi ơi, tớ còn tưởng là cậu uống thuốc ngủ đó!” Thôi Hiểu kéo rèm cửa ra, rồi vươn tay sờ trán cô “Uống có vài chén rượu mà cậu ngủ tới bây giờ?”


Phó Nhàn Linh ngơ ngẩn mở mắt nhìn cô, hoảng hốt cho rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.


“Cậu làm sao vậy? Ngẩn người làm gì? Còn không đứng dậy?” Thôi Hiểu đem đồng hồ tới trước mặt cô “Đã 3 giờ buổi chiều rồi, vậy mà cậu còn có thể ngủ được? Tớ còn tưởng là cậu chỉ ngủ tới trưa thôi, cơm cũng được giao tới rồi mà cậu còn chưa tỉnh, xém chút nữa là tớ gọi 120 rồi.”


Phó Nhàn Linh rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô nhìn người trước mặt, không có người khác, trên giường cũng chỉ có mình cô.


“Nhìn gì vậy?” Thôi Hiểu nhướng người nhìn qua.


“Không có gì.” Phó Nhàn Linh mở miệng, bị giọng nói khàn đặc của mình dọa sợ, cô khụ khụ hai lần “Tớ……”


“Mẹ nó, giọng của cậu bị làm sao vậy?” Thôi Hiểu đứng lên đi ra ngoài “Chờ đó, tớ làm ly mật ong cho cậu.”


Lúc này Phó Nhàn Linh mới kéo ra chăn chuẩn bị bước xuống, cơ thể đau nhức và giữa hai chân đau rát nhắc nhở cô chuyện tối hôm qua không phải là mơ.


Cô ngoại tình.


(⌒‿⌒)(⌒‿⌒)(⌒‿⌒)(⌒‿⌒)


Lời của editor:


Chờ ngày vả mặt tra nam


/107