Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 164: Thiếu

/368


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nam Trúc Hải ở tây nam Đại Yến, biệt viện Hoàng gia tính đến nay đã có hơn hai trăm năm tuổi thọ.

Trước ngày rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Sở Nhân từng gửi một phong thư cho Bùi Tập Dạ, nói rõ việc hắn chăm sóc Phong Niên Phi cũng đã lâu rồi, tốt nhất là nội trong ngày hôm nay nên đưa bé về Đại Yến với cha mẹ.

Bùi Tập Dạ có nghe lời không nàng không biết, thế nhưng Nhạc Sở Nhân đoán tên này chắc chắn chín phần không thèm đế ý đến. Với cái tính tình tùy ý của Bùi Tập Dạ, làm sao có thể nghe lời nàng.

Đi tới Nhánh Nam, trên đường rất thong thả, tựa như một đoàn người đi du sơn ngoạn thủy, đi mệt rồi lại dừng lại một nơi chơi vài ngày. Đây là một chuyến hành trình mới mẻ đối với Nhạc Sở Nhân, lại tương đối hiếu kỳ.

Trương Khác và Đinh Đương là tân hôn, hai người dính nhau như keo kéo không ra, một chiêu kích sát nhân khẩu còn độc thân trong đoàn.

Đã gần tới nơi rồi, non nước sông núi ngày càng nhiều. Bên này không bị quấy nhiễu bởi chiến tranh, mười phần yên ả tường hòa. (MTLTH.dđlqđ)

Đoàn người còn chưa tới Trúc Hải, rừng trúc ven đường cũng rất tươi tốt. Dân chúng nơi này sẽ không tùy tiện đi sâu vào trong rừng trúc, bởi vì tất cả mọi người đều biết trong đây có biệt viện Hoàng Gia. Nếu như vẫn cố tính đi vào, sẽ bị coi như đạo chích thích khách mà trực tiếp giết chết, quan phủ nơi đây sẽ không chịu trách nhiệm, dù có chết cũng không được chết


/368