Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 20: Từng phút chơi đùa chết cô.

/4734


Chương 20: Từng phút chơi đùa chết cô.

Đáy lòng Cố Hảo vẫn sợ sức uy hiếp của anh ta, không dám động đậy nữa.

Người đàn ông lại nặn một chút thuốc, thoa lên khuôn mặt cô, ngón tay của anh ta nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ ra, từng chút một phủ khắp, cho đến khi thuốc mỡ đã phủ lên khắp dấu tay trên khuôn mặt cô.

Từ đầu đến cuối Cố Hảo ngây người, không có một chút phản ứng.

Mà tay của người đàn ông, mềm mại, dịu dàng, một chút cũng không đau, động tác của anh ta dịu dàng đến mức cho người ta một loại ảo giác, giống như quý trọng bảo bối đẹp nhất trên thế gian.

Vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Ánh mắt của anh ta thật sự rơi trên khuôn mặt cô, quá mức mãnh liệt, không nói một lời chỉ là động tác này, đủ khiến cho Cố Hảo mặt đỏ tía tai.

Có chút lo lắng bất an, Cố Hảo vô thức cụp mắt xuống, không nhìn khuôn mặt của anh ta.

"Còn đau không?" Đột nhiên, giọng nam dịu dàng bay đến bên tai, trầm thấp, khàn khàn, vô cùng từ tính.

"Cảm ơn, không đau rồi." Cố Hảo vô thức mở lời, thuận thế kéo tay anh ta xuống, hi vọng kết thúc hành động này.

Nhưng mà, tay mang thuốc của người đàn ông đột nhiên lật lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Cố Hảo run rẩy, lập tức ngước mắt, đối mặt với đôi mặt của người đàn ông.

Anh ta đang nhìn cô, nhìn thật sâu chăm chú vào đôi mắt của cô, giống như muốn nhìn thấy đáy mắt cô, dò xét tâm tư của cô một cách sâu sắc.

"Vẫn còn chưa được." Anh ta nói.

Tay Cố Hảo bị anh ta bóc chặt lấy, tim đột nhiên đập loạn xạ không ngừng, cô hoảng loạn mở lời: "Tôi tự mình làm."

"Cô không nhìn thấy."

Cố Hảo bối rối.

"Đừng nhúc nhích" Người đàn ông buông tay cô ra, tiếp tục đặt tay lên mặt cô, đến khóe môi.

Cố Hảo bối rối, trong lòng giống như chú nai con, ánh mắt càng không ngừng sợ hãi hơn: "Anh Phong_____"

Phong Dập Thần nhíu mày, rõ ràng không thích cô mở lời phá vỡ sự kiều diễm lúc này.

Cô cảm thấy tâm tư của bản thân dường như đều bị người đàn ông trước mặt này làm cho lệch, cô nỗ lực hồi phục lại sự nóng nảy trong tim mình, mở lời: "Anh Phong, cảm ơn anh, hay là anh nói rốt cuộc phải như thế nào đi?"

Ngón tay người đàn ông đã sờ tới khóe miệng cô, đột nhiên cứng đờ, dừng lại ở đó, không động đậy.

Nhiệt độ trong xe dường như đã cao lên không ít.

Cố Hảo rất căng thẳng.

"Cô Cố, làm việc gì cũng đều phải trả giá." Anh ta nói từng câu từng chữ.

Lông mi dài của Cố Hảo khẽ run, hàng lông mi như lông vũ khẽ che giấu cảm xúc trong đáy mắt của cô, cô thấp giọng nói: "Phải, bây giờ tôi hiểu rõ, Anh Phong là người tôi không thể đụng vào."

"Cô có thể chọc vào Trần Lập Phi sao?" Phong Dập Thần lại hỏi.

Cố Hảo nghĩ đến chủ biên Trần, trong lòng cũng không ngừng căm phẫn, chủ biên đó, quả thật không phải là một người đàn ông.

Cô mấp máy môi "Anh nói đúng, tôi cũng không chọc vào nổi."

"Nếu đã không thể chọc vào, sao còn đi đùa vào." Người đàn ông dụ dỗ từng bước một mở lời: "Cô nghĩ có nghĩ, vừa chuyển sang làm chính thức, cô từ chức, Trần Lập Phi có hợp đồng ràng buộc cô, từng phút một chơi chết cô."

Cố Hảo đột nhiên giật mình, ngước mắt nhìn về phía Phong Dập Thần, trong lòng không có cách nào phản bác, người đàn ông này nói không sai.

Nhưng mà, anh ta so với Trần Lập Phi nguy hiểm hơn nhiều.

"Cho nên?" Cố Hảo hỏi một cách thẳng thắn.

"Cô có thể nương nhờ vào tôi." Tay của người đàn ông tiếp tục sờ khóe môi cô, trong âm thanh có thêm sự cám dỗ.

"Nương nhờ như thế nào?" Cố Hảo hỏi ngược lại, sắc mặt cũng sầm lại.

Người đàn ông anh tuấn như vậy, hóa ra là người có sâu trên não, thật quá xấu hổ.

"Quan hệ trực tiếp nhất giữa nam và nữ."

"Ngủ cùng nhau?" Cố Hảo nói thẳng một lần nữa.

"Có thể thử." Phong Dập Thần nói.

"Ha, vẫn là anh thả chó lớn nhà anh ra cắn chết tôi đi." Cố Hảo mở lời một cách khinh thường.

"Cố Hảo." Phong Dập Thần nhấc cao âm thanh, không tức giận ngược lại còn cười: " Tôi không phải đang bàn điều kiện với cô."

"Anh là ra lệnh cho tôi." Cố Hảo lạnh lùng cười nói: " Vậy tôi chấp nhận mệnh lệnh."

"Không biết thức thời."

"Tinh trùng lên não."

Bầu không khí cứng lại.

Sắc mặt Phong Dập Thần sầm lại, tay đặt trên mặt cô siết chặt.

Điện thoại reo lên.

Anh ta thu tay lại, không nhận điện thoại, cúp máy, cũng không nhìn Cố Hảo, chỉ là trầm giọng nói: "Nương nhờ vào tôi hoặc thả vào đám chó nhà tôi, chọn một trong hai."

Cố Hảo lạnh lùng nhìn về phía Phong Dập Thần, mở lời nói: "Trong mắt tôi, anh không bằng chó nhà anh."

Trong đáy mắt Phong Dập Thần lóe lên một vệt tàn nhẫn: "Rửa mắt mà chờ đi."


/4734