Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 19: Dễ dàng nhìn thấu.

/4734


Chương 19: Dễ dàng nhìn thấu.

Cố Hảo dừng một chút, cô đột nhiên cảm thấy, dường như hôm nay không trốn thể trốn được rồi, nếu đã như vậy, không thèm đếm xỉa đến nữa vậy.

Phía sau, truyền đến âm thanh của hai cái tát "Bốp bốp" , vang dội như vậy.

Cô lập tức quay đầu, nhìn thấy Trần Lập Phi bị đánh đến mức ngã nhào ra đất, đã ngã sấp rồi.

"Xì___" Cố Hảo không nhịn được cười một cái, kéo khuôn mặt đau đớn của mình, đau đến mức phát ra âm thanh "Haizzzz."

Người đàn ông bên cạnh ném ra ánh mắt sắc bén, rơi lên khuôn mặt cô một cách suy nghĩ.

Cố Hảo đã nhận ra lập tức ngước mắt, đối mặt với con mắt sâu xa của anh ta, lập tức nhíu mày, khuôn mặt không biểu cảm nói: "Anh Phong, tấm ảnh đó là do tôi chụp, tôi xin lỗi, muốn chém muốn giết tùy anh vậy."

Phong Dập Thần nhướng mày: "Đã thừa nhận rồi?"

Cố Hảo gật đầu: "Không thừa nhận anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi thừa nhận, là do tôi chụp."

"Tại sao lại ký tên là Lý Cầm?" Phong Dập Thần hỏi.

Cố Hảo dừng một chút, hỏi ngược lại: " Anh Phong hiểu tận chân tơ kẽ tóc, chắc chắn sớm đã biết, cần gì hỏi lại?"

"Tôi muốn nghe cô nói."

Chớp mắt đã đến bên cạnh chiếc xe.

Phong Dập Thần mở cửa xe, đẩy cô vào ghế lái phụ, Cố Hảo ngồi ở bên trong, Phong Dập Thần ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Cố Hảo do dự một lúc, mới mở lời: "Lúc trước tôi đã nói rồi, để chuyển sang làm chính thức."

Cô có chút bất đắc dĩ, hối hận có lẽ bản thân không nên chuyển sang làm nhà báo chính thức cho một tòa soạn báo nhỏ làm cái gì.

Im lặng một lát, Cố Hảo tự chế giễu cười, "Chính là như vậy."

Lúc này Phong Dập Thần mới mở lời: " Thành quả thắng lợi bị người ra lấy ra, xảy ra vấn đề lại vứt tàn cục cho cô thu dọn. Cố Hảo, ý nghĩa nào cô chuyển sang làm chính thức trong tay Trần Lập Phi?"

Cố Hảo sửng sốt, không ngờ người đàn ông này đều đã thấy rõ, cô cười một lần nữa, tự chế giễu nói: " Phải, chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, còn đắc tội với Anh Phong."

"Bây giờ đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng không phải là quá muộn." Phong Dập Thần lại nói.

Cố Hảo ngừng một chút, đột nhiên giật mình, đã bắt được cái gì rồi, nghiêng đầu trừng to mắt nhìn Phong Dập Thần: " Ý trong lời anh Phong là không truy cứu tôi phải không?"

Phong Dập Thần lái xe một cách thong dong, không hề vội vàng trả lời, trên khuôn mặt anh tuấn chứa đựng một ý cười như có như không, thân hình cao lớn tựa vào ghế, cả không gian đều hiện ra nhỏ hẹp, mang theo cảm giác ngột ngạt.

Cuối cùng anh ta mở lời, âm thanh mang theo sự lười biếng: " Không có ai dám chụp ảnh Phong Dập Thần tôi, cô là người đầu tiên, cô cảm thấy tôi sẽ không truy cứu?"

Vốn dĩ Cố Hảo mang theo sự mong chờ trong phút chốc không có gì để nói, bờ vai cô đổ xuống, nói: "Vậy anh định báo thù tôi thế nào?"

Chiếc xe chuyển vào một tiệm thuốc bên đường, dừng lại.

Phong Dập Thần xuống xe.

Cố Hảo ngây người.

"Cô đợi trong xe, nếu như trốn, tự mình gánh hậu quả."  Anh ta ném xuống một câu tràn đầy sự uy hiếp quay người đi.

Cố Hảo ngồi trong xe một cách ngây ngốc, rất lâu cũng không chút động đậy.

Sau năm phút.

Trong tay Phong Dập Thần  cầm một chiếc túi, mở cửa xe, nhìn thấy Cố Hảo, anh ta khẽ nhếch khóe môi: "Ừm, không tồi, không muốn trốn chạy."

Cố Hảo im lặng.

Phong Dập Thần ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cô.

Dấu bàn tay in rất sâu, cái tát này của Trần Lập Phi quả thật dùng lực rất nặng.

Phong Dập Thần mở thuốc bôi ngoài da mình mua ra, thuốc bôi ngoài da hoạt huyết tiêu ứ, nặn ra một chút, đặt lên lòng bàn tay, đưa tay qua.

Cố Hảo vô thức lùi sang bên.

Phong Dập Thần nghiêng người về phía trước, Cố Hảo không còn đường có thể lùi, cơ thể dựa vào cửa xe.

Tay đầy thuốc của anh thoa lên mặt cô.

Sự mát lạnh kéo đến, mang theo mùi hương bạc hà, trong phút chốc giảm bớt cảm giác vừa đau vừa sung huyết.

Đột nhiên cô cứng đờ, đôi mắt mở to ươn ướt nhìn người đàn ông trước mặt.


/4734