Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 17: Cô chán sống rồi.

/4734


Chương 17: Cô chán sống rồi.

"Chị, chị không biết." Âm thanh xen lẫn tiếng khóc của Lý Cầm truyền đến, rất thê lương, "Chó, một con chó lớn, chị thật sự rất sợ."

"Chị Cầm." Oán hận trong lòng Cố Hảo đối với Phong Dập Thần càng đậm hơn, "Chị đưa điện thoại cho anh ta, em cầu xin anh ta."

"Không." Lập tức Lý Cầm càng thêm kích động, "Cố Hảo, xin lỗi em, chỉ thật sự bất đắc dĩ, đã nói cho Phong Dập Thần em là người phát tin tức, chị rất xin lỗi."

Trong lòng Cố Hảo hơi ngưng lại, tâm trạng không thể nói ra trào ra, cô rất nhanh bình phục lại, không phải  Phong Dập Thần sớm đã biết là cô phát sao?

Nếu đã nói rồi thì chính là nói rồi, dù sao giấy cũng không bọc được lửa.

"Được rồi chị Cầm, em biết rồi."

"Chính là Phong Dập Thần có thể sẽ tìm em, anh ta có thể sẽ thả chó lớn nhà anh ta dọa cắn em, hay là em chạy trốn đi?"

"Không, chị Cầm, chạy trốn không phải là phong cách của em." Cố Hảo nói: "Càng huống hồ chị vẫn còn trong tay anh ta."

"Không, chị không còn trong anh ta rồi, chị không chịu nổi liền nói, anh ta thả chị về rồi."

"Bây giờ chị không ở trong tay anh ta?" Cố Hảo giật mình hỏi.

Lý Cầm dường như rất xấu hổ: "Phải, Cố Hảo, chị đã về nhà rồi."

"Chị đã về nhà, sao còn nói để em cứu chị?" Cố Hảo có chút không hiểu, cô có một loại cảm giác bản thân bị lừa gạt.

Lý Cầm dường như cũng có chút gượng gạo: "Cố Hảo, chị rất xin lỗi."

"Chị Cầm, ảnh vốn dĩ là do em chụp, em chưa từng nghĩ trốn tránh trách nhiệm, chị ngủ sớm đi." Cố Hảo nói xong thì cúp máy.

Cô nắm điện thoại, thở dài một cái.

Khi có chỗ tốt, con người luôn tiến lên chiếm lấy, khi trở thành việc khó giải quyết đều sẽ đùn đẩy trách nhiệm.

Rõ ràng biết đây chính là cá lớn nuốt cá bé, vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua xót không thôi.

Ngày thứ hai, trở về tòa soạn báo, vừa đến cửa ra vào, liền đã nhìn thấy chiếc Land Rover dừng ở đó.

Cửa sổ kéo xuống, khuôn mặt anh tuấn của Phong Dập Thần lộ ra. Cố Hảo vừa nhìn thấy , trong phút chốc đồng tử nhíu chặt lại, tay xách chiếc túi không khỏi nắm chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Cô cụp mắt,  muốn đi vào trong tòa soạn báo một cách vô thức, xem như chưa nhìn thấy chiếc xe ấy.

Nhưng khi cô vừa mới muốn đi vào cửa thủy tinh.

Trước mặt có một bóng người chặn đường đi của cô.

Cô ngước mắt, là chủ biên Trần Lập Phi.

Cố Hảo giật mình.

Trần Lập Phi đã mở miệng nói: "Cố Hảo, anh Phong đang đợi cô, cô đi với anh ta đi."

Cố Hảo hoảng hốt nhìn Trần Lập Phi: "Chủ biên, tại sao tôi phải đi với anh Phong?"

Trần Lập Phi nói: "Tại sao thì cô phải đi hỏi anh Phong, anh ấy ở phía sau cô."

Cố Hảo vô thức quay đầu, liền nhìn thấy Phong Dập Thần đã đứng bên cạnh chiếc xe Land Rover, thân hình cao lớn của anh ta cách rất xa nhưng vẫn mang theo cảm giác ngột ngạt.

Cô mấp máy môi.

Người đàn ông đã cất bước đi về phía cô, chớp mắt đã đi đến trước mặt cô, mở lời một cách hung hăng: "Cô Cố, đi cùng tôi?"

Cố Hảo có nỗi khổ khó nói, cô cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Phong Dập Thần, "Anh Phong, tại sao tôi phải đi với anh?"

"Bọn họ nói là cô đã chụp ảnh tôi và Trần Thanh Vận." Phong Dập Thần thản nhiên mở lời.

Cố Hảo mấp máy môi: "Cho dù ảnh là tôi chụp, nếu như không có người xét duyệt, cũng không thể nhìn thấy trên báo."

"Ha ha." Phong Dập Thần lạnh lùng cười một tiếng: "Cô Cố, nếu như tôi là cô, sẽ lập tức rời đi,hình như người cô đắc tội không chỉ có tôi, còn có chủ nhiệm của cô, còn tiếp tục, tháng ngày sau này của cô sẽ càng không dễ sống."

" Phong Dập Thần." Cố Hảo có chút tức giận, cô thật sự không chịu nổi sự phách lối của người đàn ông này. "Anh đừng châm chọc khiêu khích, anh cũng không phải người tốt đẹp gì."

"Bốp___"

Trần Lập Phi vung tay đánh lên mặt Cố Hảo , âm thanh lanh lảnh của  một cái tát vang lên, một dấu bàn tay in rõ ràng.

Cố Hảo ôm mặt.

Trần Lập Phi tức giận: "Cái thứ gì, nói với anh Phong như vậy, cô chán sống rồi à?"


/4734