Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 11: Không ai có thể đùa giỡn tôi.

/4734


Chương 11: Không ai có thể đùa giỡn tôi.

Phân vân cả một buổi chiều, Cố Hảo vẫn đi làm thủ tục, chính thức trở thành một nhân viên hàng ngày của báo giải trí.

Năm giờ chiều, tan làm.

Lý Cầm tập hợp nhân viên của cả công ty đi chúc mừng.

Tiêu thụ báo giấy hôm nay đã phá kỷ lục, Lý Cầm có một phần thưởng hậu hĩnh.

Đặt trước nhà hàng tại Tuệ Nhã, giải trí ăn cơm cả hai đều đúng.

Qua ba lần rượu, Cố Hảo đi vào phòng vệ sinh, mới rẽ vào chỗ quặt, quay đầu đụng phải một bờ ngực nở nang.

"Xin lỗi." Cố Hảo lập tức xin lỗi.

Một đôi tay to thon dài nắm lấy vai cô, khẽ dùng lực.

Cô khẽ giật mình, bàn tay này thật sự rất đẹp.

Là tay của đàn ông.

"Cảm ơn." Cố Hảo nói cảm ơn.

"Không có gì."

Âm thanh có chút quen thuộc.

Bỗng dưng Cố Hảo cứng đờ, ngước mắt một cách vô thức, thu vào tầm mắt là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc cằm vững chắc, bờ môi mím chặt, sống mũi rất cao, con mắt sắc sâu xa.

Đây không phải là người đàn ông tối qua sao?

Phong Dập Thần.

Trong lòng Cố Hảo run lên, "Ha, là anh?"

"Đúng, là tôi." Phong Dập Thần từ trên cao chăm chú nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tròn hơi say rượu, cái này khiến cho Phong Dập Thần không khỏi không vui: "Cô đã uống rượu?"

"Uống rồi."  Cố Hảo cũng không định qua lại với anh : "Mong anh nhường cho qua."

Lông mày Phong Dập Thần nhíu lại, trầm giọng nói: "Cô gái, cô nợ tôi một lời giải thích."

Trong lòng Cố Hảo chột dạ, lẽ nào người đàn ông này là đến vì tin tức sao?

Cô liếc trộm anh ta một cái, đối đầu với ánh mắt sắc bén của người đàn ông này, lập tức né tránh, nhanh chóng nói: "À, tôi nợ anh lời giải thích gì? Tôi không có gì có thể giải thích."

Phong Dập Thần giật giật khóe môi mỏng lạnh, "Tôi có thể nhắc cô."

Cố Hảo cắn chặt khóe môi, mấy bức ảnh ấy, là cô truyền lên đám mây, nhưng ký tên là Lý Cầm, bây giờ cô vô cùng vui mừng, cái bản thảo ấy không ký tên mình sáng suốt cỡ nào, cảm ơn Lý Cầm đã giúp cô.

"Tùy anh nhắc nhở được rồi." Cố Hảo cứng miệng mở lời.

"Tin tức hôm nay." Phong Dập Thần nhẫn nại nhắc nhở cô,: "Cô thật sự cho rằng đổi một người đồng nghiệp ký tên, tôi liền không nhìn ra bức ảnh trong máy ảnh của cô tối qua?"

Trong lòng Cố Hảo kinh hãi,  giả bộ cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi đều đã xóa đi rồi, tôi không biết tại sao đồng nghiệp của tôi lại chụp được anh, tiên sinh Phong, tôi chỉ có thể nói, anh thật đen đủi."

Phong Dập Thần cười, nụ cười nhất thời trên khuôn mặt anh tuấn ấy phát sáng, nhưng quanh người được bao quanh bởi một sự nguy hiểm, khiến người ta hoảng sợ.

" Cố Hảo, cô có mấy lá gan mà dám đùa giỡn tôi?"

Trong tim Cố Hảo thắt lại, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Tôi không có gan đùa giỡn anh Phong Dập Thần, tôi phải đi vệ sinh, tạm biệt."

Cô chỉ muốn trốn tránh, cách xa người đàn ông này.

Nhưng lúc này, trước sau bốn người, đều quay lưng lại với họ, vây họ lại ở đây.

Cố Hảo giật mình, không có cách nào phá vòng vây.

Phong Dập Thần đi qua, đã dựa gần vào cô.

Cố Hảo vô thức lùi ra sau, cơ thể không còn đường lui, dựa vào vách tường.

Cô ngước mắt lên, đường nhìn lại nhìn thấy yết hầu của anh ta, người đàn ông này thật cao.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô vội hét lên: "Tôi gọi người nhé."

Tay của người đàn ông đột nhiên đưa ra, đặt lên bên môi cô, giọng nói vô cùng khàn khàn: 'Gọi người? Cô có thể thử."

Rõ ràng là giọng nói khàn và nhỏ như vậy, lại tràn đầy lực kinh hoàng thuộc về một mình đàn ông.

Cố Hảo không khỏi giật mình một cái.

Cô trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có chút tức giận: "Tiên sinh Phong, xin anh giơ cao đánh khẽ.'

Cô thật sự cảm thấy toàn thân đều đã không còn sức lực, trong phạm vi thế lực của người đàn ông này, chân đều đã mềm ra.

"Thế giới này, làm gì có ai dám đùa giỡn Phong Dập Thần tôi, đặc biệt là phụ nữ." Sắc mặt lạnh lùng Phong Dập Thần mở lời, con mắt híp lại phóng ra một vệt sắc bén, ép thẳng đáy mắt của Cố Hảo.

Cố Hảo nhìn về phía anh ta, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Khẽ cúi đầu, tác dụng của rượu khiến cô có chút hơi chóng mặt.

Đột nhiên một bàn tay lớn đưa ra, ngón tay thon dài, nắm chặt lấy cằm của cô, nâng lên khiến cô không khỏi đối diện với sự sắc bén của anh ta.

"Anh Phong____"

Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào môi cô, màu hồng phấn, đột nhiên cúi đầu, nếm thử mùi vị trên nơi ấy.


/4734