Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 9

/170


Hắn không thể ngăn nó cười được . Nếu ngăn được cũng chỉ lấy keo hay băng dính dán miệng nó lại mất . Hắn lôi nó vào nhà tắm - Lau - hắn bá đạo ra lệnh

- Hả - nó ngớ người hỏi

Hắn nhìn nó . Nó nhìn hắn .

- À . Lau hả ? ? - nó hỏi lại rồi đi lấy cái khăn bông mềm vắt nước .

Nó đến trước mặt hắn , nhìn hắn :

- Cúi xuống xem - nó ra lệnh nhưng hắn lại không tuân theo

- Vậy đừng trách - nói rồi nó cầm cái khăn và nhảy lên .

Chiều cao hơn 1 mét 85 so với chiều cao 1 m 60 là một trời một vực . Nên vì vậy khi nó với tay và nhảy lên thì chiều cao nó được cải thiện rồi bàn tay xinh đẹp của nó đập ngay vào mặt hắn . Mặt hắn thì không phải nói . Đen sì vì tức giận . Nó thì hình như là đoán trước được tình hình nên phóng như bay ra và phóng như tên lửa vào với một cái ghế trên tay . Nó bắc ghế và leo lên . Bắt đầu lấy khăn lau mặt cho hắn . Bây giờ , nó mới cảm nhận được gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn < giờ mới biết . Xí > . Đôi mắt lạnh lùng nhưng khi nhìn sâu vào trong cái lạnh lùng đó thì người ta không thể dứt ra được . Cái mũi thanh tú cao và thẳng . Còn bờ môi thì ... Nó không thể nghĩ lung tung nữa , nó mạnh tay lau mặt của hắn mà cứ tưởng tượng như là mình đang lâu rầm nhà . Hoàn tất công việc lau sàn nhà đáng giá hơn ngàn vàng , nó nhìn vào trong tấm gương đối diện mới nhận ra rằng nó cao hơn hắn hẳn một cái đầu { nhờ cái ghế } nó tự hào đưa tay lên xoa mái tóc đen nhánh và bồng bềnh của hắn mà ảo tưởng :

- Nếu ông trời công bằng như thế này thì hay biết mấy ! - tay thì không ngừng xoa xoa mái tóc hắn mà lòng thầm nghĩ | ta mà được ntn thì bốp một cú cho ngươi bay tới tận mặt trời tắm nắng luôn he he |

- A ... - nó hết lên rồi lấy hai tay ôm lấy cổ hắn và hai chân cặp lấy hông của hắn .

Cái ghế bị trầy nhưng không phải là do sàn nhà trơn mà là do hắn đá vào chân ghế làm nó đang hạnh phúc với chiều cao ảo phải bám víu lấy hắn nếu không muốn ăn cháo . Hai tay ôm chặt lấy cổ hắn , đầu tục vào tai hắn . Còn hắn . Hắn cảm nhận được từng hơi thở nóng hổi của nó phả vào mặt mình và đôi lúc hắn còn cảm nhận được đôi môi ai đó vô tình chạm vào cổ mình . Cảm giác thật kích thích . Hắn để mặc nó đang leo lủng lẳng trên người mình như một con khỉ mà bước ra khỏi phòng tắm và đi ra giường . Nó thì không biết trời đất trăng sao gì hết . Chỉ cảm nhận người mình đang di chuyển . Và khi nó nhận ra thì nó đã thấy mình ở trước giường . Hắn ngã người xuống giường và coi sự tồn tại của nó là no .

- Á .... Nặ ... Ng .... qu...á ..... ặc ..... Ặc ... A .... Nh ...anh . . D... D...ậy .. Đ .... Đi - nó hét lên

Hắn lật mình ôm nó, nó vừa thoắt khỏi bao tải ngàn cân vội hít lấy không khí để tiếp tục duy trì sự sống . Nó chợt nhận ra vòng tay của hắn đang vòng ôm ngang eo mình , cái đầu thì đang đặt ở vai . Nó tức muốn ói máu bèn lấy tay đánh vào tay hắn :

- Anh buông ra mau . Ai cho anh sàm sỡ tôi vậy hả . Buông - tay - ra - nó quát

- Không - hắn quả quyết

- Không cái đầu anh . Muốn ôm thì ôm cái gối không thì cột nhà , bàn ghế ,... Tôi đâu phải là cái gối ôm của anh - nó ra sức phản kháng

- Ý kiến không tồi đâu

- Ý kiến này hay hơn này . Anh đi mua con chó hoặc hà vịt mèo gì đó thích hơn . Nếu giàu hơn mua hẳn con cá sấu mà ôm luôn - nó chọc hắn

- Vậy sao ! Sao anh không nghĩ ra nhỉ ? Anh nên mua em để ôm thì tốt hơn

- Tôi đâu phải là hàng hóa đâu . Ai cho anh cái quyền đó hả . Tôi còn chưa đồng ý mà - phản đối kịch liệt

- Không sao ! - nói rồi hắn nhắm mắt lại .

Nó im lặng trong giây lát .

- Này ! Này ! Anh ngủ rồi àh . Này . Đừng ngủ . Ít nhất cũng phải buông tôi ra đã chứ ! - nó vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được . Cuối cùng nó quyết định phải chịu đựng cảnh ngủ khó nhọc này


/170