Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 8

/170


Sáng hôm sau , hắn và nó ngồi ở bàn ăn . Hai người mỗi người một phương hướng việc ai ai làm - HT . Tôi muốn ra dưới gốc phong ! - nó ra lệnh .

Hắn phải thực hiện nhiệm vụ ôsin của mình . Thế là . Hắn " đau khổ " bế nó ra và đặt nó cẩn thận ngồi lên ghế gỗ rồi nhìn nó :

- Bây giờ thì được rồi chứ ! - Ok . Nhưng chỉ là bây giờ còn sau này thì chưa biết - nó bâng quơ đáp lại .

Hắn đi vào nhà , leo lên bậc cầu thang rồi vào phòng ngủ , đặt laptop lại bàn học gần cửa sổ và bắt đầu làm việc . Bất chợt . Điện thoại hắn reo lên :

- LHT ! Anh chết ở xó nào rồi . Tôi muốn ăn kem , bánh quy , hoa quả . Nhanh lên - nói rồi nó tắt điện thoại cái rụp

Hắn lại hai chân quốc bộ xuống , mở tủ lạnh ra , hắn lục tung mà không thấy mấy thứ nó yêu cầu ở xó nào cả . Điện thoại của hắn lại một lần nữa vang lên -

LHT . Anh biết rồi àh ! Mau lên - nó thúc giục

- Hết rồi ? ? - hắn đáp

- Mua đi ! - nó hét lên rồi TẮT MÁY . Thế là hắn lại phóng xe đi mua . Mang đồ ra cho vk mà khuôn mặt hết sức " baby " . Nó nhận lấy và mỉm cười :

- Cảm ơn ! Anh đi làm việc của anh đi . Khi nào cần tôi sẽ gọi ...

Hắn lại quay về phòng . Vừa ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên :

- LHT . Tôi chán rồi . Cho tôi vào nhà .

HT của chúng ta lại lủi hủi xuống bế nó vào . Đặt nó lên giường , hắn định đi lại cái bàn thì :

- LHT . Anh mở tivi cho tôi .

Lại quay lại bật tivi cho vk . Hắn ngồi xuống làm việc . Tưởng chừng như tất cả sẽ dừng lại ở đó nhưng : -LHT . Tôi khát . Tiếp tục xuống nhà lấy nước cho nó . Và cứ thế :

- LHT ...

- LHT ...

- LHT ...

. Và cái ngày mà hắn chờ đợi cũng đến . Cái ngày mà hắn thoát khỏi cuộc đời nô lệ . Một buổi chiều đẹp trời . Hắn đang nằm trên giường , nhắm mắt . Có lẽ là hắn đang ngủ sau những tháng ngày phải làm ôsin không công . Nó bước vào phòng sau khi ngồi chén bữa trưa muộn . Cửa phòng vừa mở thì đã đập ngay vào mặt nó là bộ dạng chiếm hữu cái giường của nó . Bất giác nở nụ cười nham hiểm rồi phóng nhanh đi tìm thứ gì đó Nó trở lại với một hộp đồ màu đen trong tay . Nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ leo lên giường , nó mở hộp đồ ra . Rồi lấy một thỏi son , từ từ tô lên môi hắn . Công việc đầu tiên hoàn tất , nó tiếp tục lấy bút dạ vẽ râu , lấy phấn hồng đánh đậm hai chấm rõ to tròn , vẽ thêm coi như khuyến mãi cho hắn mắt cú mèo . Tất cả hoàn thành 100 % , nó thật sự phải có nhịn cười . Chợt . Một bàn tay cầm lấy tay nó , nó hét lên :

- A ....

Hắn mở mắt nhìn nó . Cái mắt của hắn vừa mở làm nó không nhịn được cười và nằm gục bên hắn rồi cười như điên dại . Hắn trầm nhìn nó

- Cười đủ chưa

- À .... Hi ... Hi ... Chưa .... Chưa .... Hi .... Hi .... Đủ .... - nó vừa cười vừa đáp .

- Thích cười nữa không ? - hắn gằn giọng

- Có .... Hi .... Hi .... À .. Không - nó đang vui vẻ bỗng trở nên nghiêm giọng nhưng nhìn cái mặt của hắn nó lại không nhịn được mà tiếp tục cười


/170