Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 457 - Khuôn Mặt Già Nua Cũng Không Biết Đặt Ở Đâu

/460


Nhìn thấy cháu trai gật đầu, trái tim bà nội, thoáng chốc dâng lên một luồng tuyệt vọng.

Vốn cho là, để Vũ Tình vào đây ở, để bọn họ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, cháu trai lớn có thể sẽ nể tình đứa trẻ, từng ngày từng ngày tiếp nhận Vũ Tình.

Nhưng nhìn bây giờ ——

Sáng sớm bà mới đưa cho Vũ Tình mấy bộ áo lông thú, buổi tối cháu trai lớn liền ban ra loại quy định này.

Đây rõ ràng chính là, cố ý nhằm vào Vũ Tình.

Lệ Quân Ngự không thích Diêu Vũ Tình, thậm chí —— còn cực kỳ căm ghét.

Trong giây lát này, bà Lệ sâu sắc cảm nhận được thái độ của cháu trai lớn.

"Được... được được, quần áo không mặc không quan trọng lắm, chúng ta lại mua cái khác..." Bà nói câu này cũng không biết là nói cho Lệ Quân Ngự nghe, hay là nói động viên Diêu Vũ Tình.

"Thế nhưng —— Nguyễn Manh Manh không thể ở với con. Trong nhà cũng không phải là không còn phòng khách trống, để cho nó..."

"Bà nội..." Lệ Quân Ngự lạnh lùng cắt ngang lời của bà.

Tiếng nói thấp thuần trầm trọng của anh, mang theo ý trào phúng: "Bà thật sự cho rằng con không nhìn ra, mục đích bà để người phụ nữ kia đổi phòng sao?"

Sắc mặt bà, thoáng chốc trắng xám đến tận cùng.

Cái gì —— lẽ nào, tất cả Quân Ngự đều đoán được?

Mặt sau, bà Lệ đã không nói ra được... Tuy rằng lúc bà tức giận, sẽ không biết lựa lời nói ra lời vô ích khó có thể khống chế.

Nhưng đến cùng, nhiều năm như vậy vẫn là tao nhã cao quý.

Bị cháu trai ruột thương yêu nhất, liếc mắt liền thấy sắp xếp của mình —— còn là loại sắp xếp không ra gì kia.

Chuyện này thực sự là làm bà cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt già nua cũng không biết để ở đâu.

Lệ Quân Ngự nhìn thấy phản ứng của bà Lệ, khóe môi ý lạnh càng sâu.

Anh kéo lấy tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh một cái, không tránh hiềm nghi nói với bà Lệ: "Vẫn là câu nói kia, hoặc là cô ta dời ra ngoài, hoặc là Manh Manh ở với con. Bà nội..."

Lệ Quân Ngự nhấn mạnh hai chữ này.

"Bà cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng."

Nói xong, dắt tay của thiếu nữ liền đi ra ngoài nhà ăn.

Mà người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ cũng hùng hục theo ở phía sau, Lăng Bắc thì lại nghiêm mặt cầm túi áo rời đi.

Chỉ còn lại ba người bà Lệ, má Vương còn có Diêu Vũ Tình ngồi trong phòng ăn, hai mặt nhìn nhau khóc không ra nước mắt.

*

Phòng khách trên lầu.

Lệ Quân Ngự nắm tay Nguyễn Manh Manh đi vào, sau đó hạ lệnh: "Dọn đồ đạc."

"Ha?" Khuôn mặt Nguyễn Manh Manh ngốc nghếch đáng yêu.

"Vừa nãy ở phía dưới, không phải anh hù dọa bà nội của anh sao?"

Thiếu nữ cho rằng, Lệ Quân Ngự lấy việc ngủ cùng với cô để làm áp chế, uy hiếp bà Lệ đưa Diêu Vũ Tình đi.

Nguyễn Manh Manh biết, tuy rằng bà Lệ sợ cô, nhưng từ đáy lòng lại là xem thường cô.

Bà chắc chắn sẽ không cho phép, cô và Lệ Quân Ngự đến quá gần nhau... Vì vậy vừa nãy ở phía dưới, cô cũng cho rằng, Lệ Quân Ngự dùng điều kiện như vậy để áp chế, là một biện pháp hay.

"Xác thực là hù dọa bà nội —— nhưng, anh càng mong đợi bà không phối hợp." Lệ Quân Ngự nhìn gò má trắng loáng của thiếu nữ, nhàn nhạt nói.

Nếu như bà không chịu đưa Diêu Vũ Tình đi, như vậy đêm nay, anh nhất định sẽ đưa Nguyễn Manh Manh về phòng của mình.

So sánh với việc đó, Lệ Quân Ngự kỳ thực càng mong đợi bà cứng rắn đến cùng.

Như vậy —— anh sẽ có thời gian cả đêm, chậm rãi ăn mèo con.

Không biết vì sao, Nguyễn Manh Manh đột nhiên cảm thấy ánh mắt Lệ Quân Ngự nhìn mình đều thấm ánh sáng màu xanh.

Cô theo bản năng rụt cổ một cái, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi... Anh nói bà để Diêu Vũ Tình chuyển đến phòng em là có mục đích khác. đến cùng bà có mục đích gì?"

Vừa nãy ở phía dưới, Nguyễn Manh Manh kỳ thực liền nghe đến rơi vào trong sương mù.

Cô không hiểu, tại sao sau khi Lệ Quân Ngự vạch trần câu nói này —— sắc mặt bà Lệ lại đột nhiên trở nên trắng bệch.

Nghe được thiếu nữ hỏi, đáy mắt Lệ Quân Ngự càng tối tăm hơn vừa nãy một tầng.

Anh cười gằn, cong môi nói: "Bà muốn cho Diêu Vũ Tình, bò lên giường anh..."


/460