Ảnh Đế, Vợ Cậu Lại Gây Chuyện Rồi

Chương 2

/492


Không có cảm tình có thể làm được việc gì chứ? Người khác có khi còn được nhưng Lê Nhất Ninh thân làm một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đối với chuyện tình yêu vẫn còn tràn đầy lòng khao khát, cô cảm thấy không được.

Cô không muốn xảy ra tranh chấp gì trong hôn nhân nhưng cũng muốn ly hôn theo con đường bình thường, bao gồm cả tự do!

Nhưng mà — —

Lê Nhất Ninh nghĩ, nguyên chủ là bởi vì làm rất nhiều chuyện bại hoại gia phong nên mới bị ly hôn, cô không muốn như vậy, vậy phải làm sao mới được ly hôn đây?

Đây đúng là một vấn đề hay.

Cô chủ động đề nghị nhất định không được, không nói tới nam chính có đồng ý hay không, người lớn hai nhà là người đầu tiên không đồng ý.

Sinh ra trong gia đình giàu có cũng có cái khó của nhà giàu.

Lê Nhất Ninh vén chăn ra, nhìn đèn chùm trên trần nhà lại nghiêng đầu ngó cái tivi với màn hình siêu to cùng mấy cái bình hoa cổ có giá trị không hề nhỏ đó, đột nhiên cảm thấy…… bản thân vừa có suy nghĩ sai lầm, sinh ra trong gia đình giàu có hình như cũng không khó ha.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động.

Lê Nhất Ninh xoay đầu, đập vào mắt là một người đẹp trai đến mức khiến người ta đổ gục, tóc của anh rối loạn không chỉnh tề, ngọn tóc còn đang nhỏ nước chảy dọc xuống phía dưới, sau đó thấm vào…… thấm vào sâu trong áo ngủ màu sẫm.

Nhìn một hồi, Lê Nhất Ninh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu không phải người đàn ông này không được, chỉ với sắc đẹp này thôi cũng đủ khiến cô có rất nhiều suy nghĩ.

Hoắc Thâm làm như không nhìn thấy ánh mắt đang đuổi theo mình, anh đi thẳng đến bên mép giường tay vừa chạm tới chăn thì Lê Nhất Ninh đã bật dậy khỏi giường.

Cô giơ tay, hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông: “Đợi chút…….”

Hoắc Thâm nâng mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô.

Lê Nhất Ninh đón lấy ánh mắt đó, giành ra cho bản thân chút không gian cuối cùng.

“Anh muốn ngủ ở đây?”

Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, nhìn cô vợ nhỏ đang xù lông mà hỏi ngược lại: “Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”

Lê Nhất Ninh nghẹn.

Cô mím môi nhanh chóng vận hành cái đầu dưa nhỏ lanh lợi của mình: “…… Trong nhà…... Trong nhà còn có rất nhiều phòng trống.”

Hoắc Thâm cong môi cười, đột nhiên nổi dậy chút hứng thú.

Chỉ cần một vài giây vừa rồi Hoắc Thâm đã nghĩ rõ rồi, cô vợ này của anh đã muốn gây rối vậy cứ phối hợp diễn cũng không trở ngại.

“Phải không.” Hoắc Thâm nhìn cô, nói từng câu từng chữ nhắc nhở: “Nhưng chúng ta là vợ chồng.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Thâm đã vén chăn nằm vào rồi.

Cô im lặng chiếm một vị trí nhỏ ở bên cạnh, nằm ở sát mép giường. Giường quá lớn, trong chốc lát cô cảm nhận không được hơi thở của người đàn ông đó.

Đèn trong phòng mờ đi, trong không khí tản ra mùi vị không thuộc về mình.

Nhưng có thể là do chưa từng nằm cùng giường với đàn ông bao giờ hoặc có lẽ là vừa xuyên tới đây, cộng thêm trong đầu có chuyện cần suy nghĩ nên Lê Nhất Ninh trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được.

Cô trằn trọc khó ngủ, đương nhiên tướng ngủ cũng không được đàng hoàng.

Lúc cô trở người lần thứ N thì có một đôi tay duỗi tới.

Mí mắt Lê Nhất Ninh giật một cái, mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy một gương mặt đẹp trai chìm trong bóng tối.

Hơi thở của anh rất gần, nhờ ánh đèn mờ ngắm nhìn cô, con ngươi sâu thẳm giọng nói khàn khàn: “Muốn sao?”

Lê Nhất Ninh: “…...”


/492