ÂM MƯU GIA

Chương 6

/51


Chương 6

Editor: Tiểu Ốc

Hạ Tuyền lấy tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo chỉnh tề, đeo túi xách đi xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen ở trước cửa.

Chỉ là, cái vị Lệ tiên sinh này lại gióng trống khua chiêng đỗ xe ở dưới nhà một nữ viễn viên như vậy thật sự không sợ sẽ bị truyền thông chụp được sao?

Hạ Tuyền cẩn thận quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định không có chó săn (phóng viên) nào chụp ảnh ở đây, thì mới mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.

Ở trong xe, xuyên qua tầng ánh sáng lạnh lẽo của đèn đường ban đêm có thể nhìn thấy được, chỗ ghế ngồi tài xế được ngả ra đằng sau, Lệ Tịnh Lương đang nằm ở trên đó nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, ngón tay không ngừng ấn bàn phím, cánh môi mỏng khép khép mở mở, như đang nhai thứ gì đó.

Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương tiện tay lấy ra một túi sô cô la chưa có mở từ trong túi âu phục đưa cho cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Ăn đi."

Thì ra là anh đang ăn sô cô la.

Hạ Tuyền dịu dàng nhận lấy túi sô cô la rồi bỏ vào trong túi xách, Lệ Tịnh Lương cười khi nhìn thấy một màn này, đôi lông mày đẹp mắt cong lại tạo thành một độ cung động lòng người, kéo dài giọng điệu nói: "Cô đừng nói rằng cô cũng là cái loại người ‘Lệ tiên sinh cho đồ gì thì không được ăn đồ đó’ nha."

Hạ Tuyền ngẩng đầu lên lườm anh nói: "Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi, mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng dù sao đời cũng không giống như mơ."

"Hả?"

"Tôi không ăn là bởi vì ngày mai còn phải đi Bắc Kinh để tuyên truyền bộ phim mới, buổi tối ăn chocolate sẽ béo phì." Cô bình tĩnh giải thích.

Lệ Tịnh Lương giống như rốt cuộc cũng làm xong việc trên điện thoại di động của anh, điều chỉnh lại tư thế chỗ ngồi, chỉnh đốn lại áo khoác cùng với áo sơ mi tây trang một chút, dùng tư thế vô cùng ưu nhã này lạnh nhạt nói: "Bây giờ đã đến lúc phải nói một chút về chuyện của chúng ta rồi."

Vẻ mặt Hạ Tuyền nghiêm túc ngưng mắt nhìn anh, dáng vẻ thâm tình này thật sự chuyên nghiệp y như lúc cô đóng phim.

Lệ Tịnh Lương nhìn một chút liền cười, khóe miệng nở một nụ cười vừa phức tạp lại vừa mê người, anh tuấn tú như vậy, hình như còn trắng hơn cả cô, đôi mắt xếch đen nhánh thon dài xuyên qua mắt kính ý vị sâu xa xem xét kỹ lưỡng cô, giống như có thể nhìn thấu tất cả của cô.

"Tôi không rõ lắm về nhóm người các cô." Lệ Tịnh Lương híp mắt lại, giống như đang suy tư, "Trước kia tôi chưa từng bao nuôi qua nữ minh tinh nào, cô có thể nói trước giá thị trường của cô cho tôi nghe một chút được không, tránh để cho cô bị thiệt hại, hửm?"

Từ “hửm” cuối cùng đó, anh phát âm hết sức hấp dẫn, cặp mắt xinh đẹp trong suốt bình tĩnh nhìn cô, giống như chưa hề nói ra những lời chê bai phụ nữ khó nghe đó, mà là đang nói chuyện buôn bán bình thường với nhau vậy.

Trong lòng Hạ Tuyền khó tránh khỏi cảm thấy chua xót bởi vì lời nói của anh, cô cũng không hề keo kiệt bày ra dáng vẻ khổ sở của mình, thậm chí còn vô cùng cố gắng biểu hiện ra, bộ dạng ưu thương cùng với tư thái nhu nhược nhún nhường đủ để đánh bại bất kỳ người đàn ông nào.

"Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi." Cô cắn môi dưới, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Tôi chưa từng bị người khác bao nuôi qua, liên lạc với anh cũng không phải là vì muốn anh bao nuôi tôi...tôi chỉ là......" Nói đến đây cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn anh một cái, khi chống lại cặp mắt sắc bén của anh thì giống như bị kinh sợ dời tầm mắt đi, cố làm ra vẻ "Anh buộc tôi thì tôi liền nhắm mắt nói vậy" nói: " Nếu như Lệ tiên sinh nhất định phải nói như thế, vậy thì...... Tôi chưa từng tham khảo qua giá thị trường, tùy ý ngài là được rồi."

Lời nói này, giống như anh là động vật máu lạnh, chuyên đi khi dễ các cô gái nhỏ vậy. Nhưng mà trên thực tế, Lệ Tịnh Lương thật sự cũng không máu lạnh, anh chỉ là phần lớn thời gian đều rất lạnh nhạt mà thôi.

Anh không thích suy đoán ý nghĩ của người khác, bởi vì đều là người khác tới suy đoán ý nghĩ của anh. Anh cũng không sợ sẽ vì như vậy mà gặp phải vấn đề gì cả, bởi vì đối với anh mà nói, thì không có gì có thể trở thành trở ngại.

"Được rồi." Anh gật đầu, khởi động xe, nói: "Vậy thì đi cùng tôi thôi." Dứt lời, liền xe đã lái rời đi.

Trong lòng Hạ Tuyền có chút hoảng hốt, nên muốn mượn hành động nói chuyện để che giấu sự khẩn trương trong lòng: "Đã trễ thế này rồi mà Lệ tiên sinh còn tới chỗ của tôi, ngộ nhỡ bị truyền thông chụp được thì sẽ không tốt."

Lệ Tịnh Lương lái xe, mắt xếch lạnh lùng chưa từng nhìn cô một cái: "Không cần lo lắng, trước khi tới đây tôi đã phái người dọn dẹp rồi."

Tinh thần Hạ Tuyền khẽ động, lặng yên không tiếng động quan sát anh ở trong bóng tối, thật ra thì anh rất có tư chất để trở thành một ngôi sao lớn, bởi vì ngày thường anh thật sự quá tốt. Ở trong khái niệm của cô, người nhiều tiền có vẻ ngoài đẹp thật sự không nhiều lắm, mà dạng trẻ tuổi này giống như anh thì lại càng ít, nếu như có một nữ minh tinh nhất định phải chịu quy tắc ngầm và bị bao nuôi, thì chắc chắn đối tượng cũng chỉ có thể là anh thì mới làm cho người ta cảm thấy "Về tình có thể tha thứ".

Xe đi từ chỗ chung cư của cô đến nơi ở của Lệ Tịnh Lương ở Giang Thành, công ty chi nhánh của anh được xây ở nơi này, trụ sở chính của công ty là ở nước ngoài, còn trụ sở chính của công ty trong nước là ở Bắc Kinh, thời gian anh ở lại đây cũng không được bao lâu, mà ngày mai thì cô lại phải rời đi, nên phải nắm chặt khoảng thời gian này để giải quyết anh. d;đ;l;q;đ;tiểu ốc

Xuống xe, lên tầng, một loạt động tác này hai người cùng nhau hoàn thành, chờ đến khi vào được nhà của Lệ Tịnh Lương, trong lòng Hạ Tuyền thật sự là vừa vui vừa buồn.

Vui chính là, một bước dài trong kế hoạch của cô đã được hoàn thành, nếu như chuyện này bị Diệp Minh Tâm biết được, thì không biết sẽ tức giận thành cái hình dáng gì nữa. Buồn chính là, tối nay chỉ sợ có khi sẽ phải giao phó ở nơi này.

Sau khi vào nhà, Lệ Tịnh Lương cởi áo khoác giơ về phía sau, Hạ Tuyền cực kỳ tự nhiên nhận lấy rồi treo lên trên giá áo, không có bất kỳ ngập ngừng nào.

Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại cười như không cười nhìn cô, nghiền ngẫm nói: "Thật là biết cách phục vụ người khác, chuyện như vậy chắc cũng làm không ít nhỉ."

Nói đến cái này, trong lòng Hạ Tuyền lạnh cả người, chỉ là cô rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn anh quyến rũ ngắn gọn nói: "Lệ tiên sinh khẳng định là không biết rồi, nếu một nữ minh tinh muốn được nổi tiếng, thì phục vụ người khác là một kỹ năng cơ bản. Ở công ty phục vụ lãnh đạo, ở studio phục vụ đạo diễn cùng với tiền bối."

Lệ Tịnh Lương ngồi ở trên ghế sô pha cầm lấy chiếc điều khiển trên mặt bàn, khởi động máy điều hòa không khí, không chút để ý nói: "Cũng bao gồm phục vụ ở trên giường sao?"

Lời nói này có chút



/51