99 Lần Ly Hôn: Lệ Thiếu, Hãy Khiêm Tốn

Chương 27: Hiện tại cô cần phải đi phá thai!

/2322


Chương 27: Hiện tại cô cần phải đi phá thai!

"Vì sao?"

Giọng nói đầy từ tính vang bên tai, nếu như giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai thì Tô Thiên Từ cảm thấy hiện tại cô phải đi phá thai!

Nhưng

Cái gì mà vì sao?

Tô Thiên Từ rụt đầu lại, hơi ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo vô tình của Lệ Tư Thừa.

"Em không cười."

Hả, cô hẳn là nên cười?

Tô Thiên Từ không hiểu rõ lắm nhưng cô chưa kịp nghĩ kỹ, Lệ Tư Thừa đã ngồi dậy, cụp mắt nhìn điếu thuốc kẹp giữ hai ngón tay.

Tàn thuốc đã rất dài, có hơi rơi xuống, Lệ Tư Thừa lại hít một hơi, vẻ mặt thâm sâu khó hiểu.

Làn khói mờ ảo tỏa ra, cảm giác trong lòng tt càng không giải thích được.

Người đàn ông này... tại sao luôn khó hiểu như vậy!

Đột nhiên Tô Thiên Từ nhớ tới kiếp trước của mình.

Lúc cô vừa mới gả cho anh, lúc ấy cô cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất thế giới

Ở Khang Thành không có một cô gái nào không xiêu lòng vì ah, còn cô có thể đến gần anh ấy và trở thành vợ anh.

Cũng bởi vì tâm lý này, mỗi lần cô đến gần anh, khóe môi của cô sẽ vô thúc cong lên.

Cười hạnh phúc, cười vui vẻ hơn nữa là nụ cười ái mộ.

Nhưng bây giờ cô đã không còn yêu anh, đương nhiên cũng không cười được!

Trong lòng cô đánh thịch một tiếng, đột nhiên Tô Thiên Từ ý thức được từ lúc mình trùng sinh đến giờ dường như cô không có bất cứ ngụy trang nào.

Cô đã mất năm năm để điêu ngoa buông thả, đơn giản ngu ngốc, đến đằng sau là vẻ điềm tĩnh, trong năm năm đó cô đã chịu bao nhiêu thiệt thoài, bao nhiêu kế hoạch được lên mới tạo được tính cách này.

Hiện tại trong vòng một năm đã trở thành thế này, đúng là đáng hoài nghi,

Lúc Tô Thiên Từ đang nghĩ phải giải thích thế nào, Lệ Tư Thừa đã đạp chân ga, đi về phía Tô gia, chầm chậm đi.

------------------------

Người của Tô gia đã đợi rất lâu.

Tô San Na ngồi trên ghế salon, ôm lấy cái bụng đang sôi lên và rất mất kiên nhẫn, bĩu môi làm nũng với người đàn ông trung niên đối diện: "Cha, đồ vô dụng Tô Thiên Từ kia có đến không, với tính kia của cô ta, nếu như muốn tới đã tới rồi, hận không thể khoe với con coo ta có thể dính lấy Lệ Tư Thừa, sẽ không chờ lâu như vậy, chúng ta ăn cơm trước đi?"

Tô Chính Quốc nhìn đồng hồ, đã một rưỡi chiều, qua giờ ăn cơm lâu rồi.

Vẻ mặt ông ta âm trầm, giống như đang giấu vẻ lo lắng, nói với vợ: "Gọi điện thoại hỏi xem."

Tô phu nhân gật đầu,cầm điện thoại lên định nhấn số thì chương cửa vang lên.

Tô San Na lập tức đi mở cửa, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cổng, hai mắt tỏa sáng, cười ngọt ngào: "Lệ tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi."

Đây không phải lần đầu tiên cô ta thấy người đàn ông này, nhưng mỗi lần gặp đều là một lần bất ngờ.

Người đàn ông này giống như ánh trăng trên trời, cao quý lạnh lùng, như vầng trăng sáng trên bầu trời, lạnh lùng và cao quý, không tỳ vết, không một người phụ nữ nào ở Khang Thành là không thể không rung động trước anh.

Nhưng...

"Chị họ." Tô Thiên Từ từ bên cạnh Lệ Tư Thừa vang lên, nụ cười trên mặt Tô San Na cứng đờ, trong lòng ghen tỵ vô cùng.

Nhưng mà dù có ghét Tô Thiên Từ thì Tô San Na cũng biết điều, tránh đi một chút để cô đi vào.

"Cậu, mợ."

Tô Thiên Từ vào cửa đã chào, động tác tự nhiên, nụ cười ngọt ngào

Từng hành động đều đoan trang vô cùng, đứng bên cạnh Lệ Tư Thừa tự nhiên lại có cảm giác kết hợp hoàn hảo vô cùng!

Trong lòng Tô San Na giống như bị mèo bắt, ghen ghét đến phát điên,


/2322